Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 35: Đây Là Tiếng Người Sao

Chương 35: Đây Là Tiếng Người SaoChương 35: Đây Là Tiếng Người Sao
Trần Nhu vừa nghe liền biết Hàn đại tẩu tới nhà là vì chuyện gì.
Mặc kệ là cô hay là Hàn đại tẩu vào cửa sớm nhất thì sính lễ đều vô cùng đơn giản. Khi hỏi cưới Hàn đại tẩu thì nhà trai chỉ đưa qua một cân lương thực là việc coi như đã thành.
Mà năm nay cô kết hôn cũng không có sính lễ to tát gì. Nhà nghèo chỉ vang một tiếng liền biết, ngay cả ngăn tủ trong nhà kia cũng là của hồi môn nhà mẹ đẻ cho cô mang về nhà chồng.
Đến phần chú ba Hàn Quốc Lâm kết hôn, ông bà Hàn ngay lập tức đi mua xe đạp, chuyện này đương nhiên không được bình thường rồi.
Điều này làm các cô khác gì bùn đất dưới chân đâu.
Trần Nhu vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì với hai ông bà, nhưng trong lòng đương nhiên không hài lòng bởi vì về sau việc dưỡng lão hai người họ tất nhiên là cả 3 anh em họ Hàn đều phải lo. Đây không phải là việc mà nhà cô và nhà anh cả Hàn có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Nếu dưỡng lão muốn tất cả mọi người cùng lo, vậy vì sao lợi ích gì cũng đều để cho nhà chú ba chiếm hết?
Trần Nhu không lạ gì với ô tô thời hòa bình, không phải thực sự coi trọng cái xe đạp đó. Nhưng làm người mà, không phải mình cứ hào phóng là se được hiểu cho, không chừng lại còn bị người ta coi thành đứa ngốc.
Cho nên chuyện này Trần Nhu nhất định phải so đo, cô thật sự không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
Không phải nháo lên để chiếm chỗ tốt gì, nhưng cũng không thể để cho hai ông bà cho rằng chuyện như thế này là đương nhiên được.
Thế nhưng Trần Nhu còn chưa kịp nói gì thì Chu Trân đã vô cùng ngạc nhiên rồi. Là dân bản xứ, xe đạp đối với cô ấy giống như là hàng xa Xi tương đương với Lamborghini đời sau vậy.
"Mua hẳn một chiếc xe đạp là sính lễ, mẹ chồng cô thật hào phóng đó!" Chu Trân không nhịn được nói.
Hàn đại tẩu cười lạnh: "Vốn là loại vắt cổ chày ra nước, có thể khiến hai ông bà hào phóng như vậy cũng chỉ có nhà chú ba mà thôi, còn nhà tôi và nhà chú hai chỉ là bùn đất dưới chân. Nhớ năm đó tôi gả đến đây cũng chỉ được một cân lương thực, thế nhưng tôi cũng không có ý kiến gì, rốt cuộc thì năm ấy cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Đến lượt vợ chú hai năm nay vào cửa thì một phần cũng không có, ngay cả căn phòng gạch này cũng là do chú hai mỗi ngày sau khi xong việc tự mình đi làm từng viên gạch góp lại để xây lên đó!"
Lời này của chị ấy nói không sai. Căn phòng gạch lớn như thế này đều do Hàn Quốc Bân tích cóp từng viên gạch một, đương nhiên cũng có sự giúp đỡ từ một vài người khác.
Ông bà Hàn chưa từng ngó ngàng đến một lần nào.
"Lần trước sửa nhà xây thành nhà ngói tôi đã biết là sẽ dùng để làm phòng cưới cho chú ba rồi, quả nhiên không sai. Chẳng qua cha mẹ vẫn luôn thiên vị chú ba, tôi là con dâu cũng không tiện nói øì, làm thì làm thôi. Nhưng hôm nay thế nhưng còn cho thêm một chiếc xe đạp, đây có phải là tính toán về sau dưỡng lão chỉ cần nhà chú ba, không cần đến tay hai nhà chúng tôi lo liệu hay không!" Hàn đại tẩu nói.
Lần này Chu Trân không tiện ngắt lời, nhìn về phía Trần Nhu.
Trần Nhu nói: "Anh cả nói như thế nào?"
"Anh cả cô không nói gì cả." Hàn đại tẩu nói. Chồng cô ta chính là thằng ngốc, nghe thấy việc này thì chỉ bảo đã chia nhà rồi, cha mẹ muốn mua gì cho chú ba đó cũng là việc của cha mẹ. Nghe xem, đây mà là tiếng người sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận