Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 673: Hưởng Thụ Từ Từ

Chương 673: Hưởng Thụ Từ TừChương 673: Hưởng Thụ Từ Từ
Họ mang từ Thượng Hải về một đôi giày da tặng cho dượng Hàn Quốc Bân.
Cũng tặng Trần Nhu rất nhiều đồ, là một cái khăn quàng cổ thời thượng, một đôi giày cao gót da nhỏ, còn có mấy hộp mỹ phẩm dưỡng da.
Em trai họ, em gái họ cũng có phần, đều là tư liệu học tập, là sách tài liệu giảng dạy của khu vực Thượng Hải.
"Anh An Văn, anh An Võ, các anh tặng cho bọn em mấy thứ này? Đây là quà hay là trừng phạt vậy." Nhóc tư lúc đầu còn có chút mong chờ, nhưng mà đợi nhìn thấy anh họ lôi mấy quyển sách này ra, quả thật là quá đau đầu.
"Bọn anh chọn lựa rất cẩn thận đấy, đều là tư liệu tốt, em cứ từ từ hưởng thụ đi." An Võ cười nói.
"Vâng vâng, em sẽ từ từ hưởng thụ." Nhóc tư iu xìu nói: "Quả nhiên chỉ nên mong đợi vào quà tặng của anh cả thôi."
"Hàn Hàng vẫn chưa về sao?" An Văn nói.
"Vẫn chưa, nhưng mà chắc một hai ngày nữa sẽ về." Hàn Chu lại rất thích món quà này.
"Bọn anh tưởng mình đã về muộn lắm rồi, vậy mà Hàn Hàng còn vê muộn hơn." An Văn nói: "Đúng rồi, dượng đi đâu vậy?"
"Bố em đang ở bệnh viện." Hàn Chanh vừa chọn những tư liệu của mình, vừa trả lời
"Sao thế?" An Văn An Võ vội hỏi.
"Bà nội em nằm viện, bố em đến đấy chăm bà." Hàn Chanh nói, cô bé mang những tư liệu này về phòng mình.
Trân Nhu bưng hai bát sủi cảo ra phòng khách, đều dùng bát to đựng, còn có một bát dấm nhỏ để ăn kèm.
Hai anh em cũng đang rất đói, lập tức ngồi xuống ăn, Trần Nhu nhìn quà họ mang về nói: "Mang nhiều thứ như vậy về làm gì, chỗ này hết bao nhiêu tiền thế?"
"Bọn con có tiền trợ cấp mà, nhiều tiền lắm, không biết tiêu gì." An Võ nói.
"Anh An Võ, anh có cần đứa em này tiêu tiền giúp anh không." Nhóc tư nghe vậy cười nói.
"Không dám làm phiền em." An Võ nói.
"Hai anh ăn xong thì nhanh về nhà đi, dì Tư với dượng Tư đã chuẩn bị cho hai anh một món quà bất ngờ đấy, lần này về, đảm bảo các anh sẽ bị kinh ngạc đến rớt cả cằm." Nhóc Tư nói.
"Bất ngờ gì vậy?" An Võ hỏi.
"Bây giờ nói ra sẽ không còn bất ngờ nữa, đợi hai anh về nhà sẽ biết." Nhóc tư nói.
Hai anh em An Văn An Võ ăn xong liên chào mọi người ra về, nhân tiện mượn một chiếc xe đạp để về nhà. Lúc này, cửa hàng của An Đại Bang và chị tư Trần cũng đã đóng cửa rồi, khi hai anh em về đến nhà, chị tư Trần vẫn đang nấu chân lợn kho tộ.
Khắp nhà đều là mùi thơm của nó.
An Văn An Võ vừa vào cổng liền lớn tiếng gọi, chị tư Trần vui vẻ chạy ra mở cửa, chỉ thấy hai thằng con chết tiệt nhìn cô cười toe toét.
"Các con còn biết đường về à, năm ngoái cũng không về, năm nay mới chịu về nhà ăn Tết!" Hốc mắt chị tư Trần đỏ lên, răn dạy nói.
Hai anh em cười nói: "Mẹ, mẹ đang nấu gì vậy, thơm quá."
"Chân lợn kho tộ, nhanh vào nhà, mới từ chỗ dì nhỏ của các con về à?" Chị tư Trần nhìn xe đạp hỏi.
"Vâng, dì nhỏ còn nấu cho bọn con mỗi người một bát sủi cảo to, chỉ là vừa mới ăn no xong, giờ ngửi thấy mùi này lại thấy đói rồi." An Văn cười nói.
Hai anh em đi vào nhà, thấy bố họ đang xem TV, thấy hai anh em họ về thì chỉ liếc mắt một cái sau đó không có phản ứng øì nữa.
"Bố chúng ta thật nhẫn tâm, hai năm không gặp, thấy anh em mình về cũng chỉ liếc một cái." An Võ nói.
An Văn cười nói: "Bố vẫn luôn nhẫn tâm như vậy."
Hai anh em cất vali vào phòng, An Văn vào bếp giúp mẹ, nhân tiện tâm sự trò chuyện với mẹ, an ủi mẹ mình.
Nhưng rất nhanh đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của An Võ: "Anh ơi, anh ơi!"
"Nói nhỏ một chút!" An Đại Bang mắng.
Cùng lúc đó, cũng truyền đến một tiếng khóc ni non của trẻ con.
An Văn cũng kinh ngạc hỏi: "Mẹ, tiếng khóc trẻ con ở đâu vậy?"
"Em gái con." Chị tư Trần bình tĩnh nói.
"Mẹ, mẹ nói thôi, đừng mắng chửi con chứ." An Văn nói.
“Anh ơi, anh ơi!" An Võ gọi.
"Đi thôi." Chị tư Trần bình tĩnh nói, An Văn nhìn mẹ mình một cái, liền đi ra phòng khách, sau đó nhìn thấy trong lòng bố họ đang ôm một đứa trẻ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận