Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 575: Chúng Ta Nghỉ Ngơi Nhé?

Chương 575: Chúng Ta Nghỉ Ngơi Nhé?Chương 575: Chúng Ta Nghỉ Ngơi Nhé?
Lúc này Hàn Quốc Bân mới biết về việc sau này mỗi tháng sẽ gửi cho cha mẹ 30 đồng tiền trợ cấp sinh hoạt. Anh liếc mắt nhìn vợ mình một cái rồi mới trả lời em trai "Cứ để anh gửi đi, cha mẹ muốn mua gì thì mua cái đó. Sau này hai ông bà ở nhà chú bên kia rồi thì chú để tâm hơn một chút la được."
Hàn Quốc Lâm cũng không từ chối nữa.
Chờ Hàn Quốc Lâm về nhà, Hàn Quốc Bân liền về phía vợ mình.
"Mẹ à, ánh mắt này của cha con ít nhất có thể chảy ra tận năm cân mật ong đấy. Con không chịu nổi nữa rồi." Hàn Chanh cười trêu chọc.
"Mau về phòng học bài đi." Trần Nhu nói.
"Hì hì." Hàn Chanh cười cười về phòng học.
"Vợ à, cũng sắp 8 giờ rưỡi rồi, chúng ta nghỉ ngơi nhé?" Hàn Quốc Bân nhìn vợ mình nói.
"Còn sớm mà." Trần Nhu ngồi yên không nhúc nhích, tiếp tục xem TV.
Hàn Quốc Bân liền bước tới, trực tiếp ôm vợ yêu của mình vào trong lòng ngực "Vợ ơi, em cho cha mẹ 30 đồng tiền trợ cấp sinh hoạt một tháng à?"
"Anh cho mà." Trần Nhu bình tĩnh nói.
Hàn Quốc Bân lập tức hiểu được ý cô. Sao vợ anh lại khiến anh thích đến vậy cơ chứ, thực sự là nhìn nơi nào cũng đêu tốt hết, chẳng có bất cứ điểm nào không tốt cả.
"Anh ngồi xa em ra một chút." Trần Nhu nhìn nhìn trong phòng, bọn nhỏ đều đang ở nhà đấy!
"Cũng khá muộn rồi đấy, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi vợ ơi. Sáng sớm ngày mai còn phải đi mở cửa hàng nữa đấy." Hàn Quốc Bân nói.
Vừa lừa vừa gạt một lúc là anh đã dụ dỗ được vợ mình về phòng rồi.
Bọn nhỏ học bài đến tận 9 giờ. Vừa ra khỏi phòng thì thấy, ồ, cha mẹ đều đi ngủ hết rồi.
Nhưng thực ra hai vợ chồng đã ngủ đâu, chỉ là đóng cửa phòng mà thôi. Đóng cửa để chơi một số trò chơi dành cho người lớn ở trong phòng.
Cũng không biết tên đàn ông thúi này cảm động vì cái gì nữa, cũng đâu phải là cô không kiếm nổi 30 đồng tiền đâu.
Đối với thu nhập hiện tại của gia đình mình thì thực sự là Trần Nhu chẳng tiếc bỏ ra 30 đồng tiền làm gì. Đương nhiên với trình độ bất công của ông bà Hàn thì thực ra Trân Nhu cũng có chút khó chịu, cô thà cầm tiên đi quyên góp còn hơn là cho hai người kia.
Bản thân cô thì nghĩ như vậy, nhưng cô còn có chồng và con mình nữa.
Nói Trần Nhu có lòng hiếu thảo với cha mẹ chồng thì có vẻ hơi dối trá, thực sự là cô chẳng có chút nào. Nhưng hai ông bà đã tới trong thành ở rồi thì nhà cô cũng phải tỏ vẻ một chút. Gửi 30 đồng tiền này tới đó thì sẽ giữ được thể diện cho chồng và các con cô.
30 đồng tiền rất ít nhưng thể diện thì nhiều. Bây giờ Quốc Bân nhà cô dù ở trong thôn hay trong thành thì cũng là người có uy tín, có danh dự.
Đương nhiên Trần Nhu biết dù là 30 đồng tiền trợ cấp sinh hoạt thì hai người kia nhất định vẫn sẽ chê ít. Ông Hàn thì còn đỡ hơn một chút, chứ lão thái thái kia thì bảy, tám mươi phần trăm là sẽ ghét bỏ.
Chẳng qua muốn nhiều hơn cũng không có đâu. Cô chỉ cho đúng như vậy thôi, muốn chê thì cứ kệ cho bà ta chê.
Trừ bỏ mỗi năm đều cùng đại phòng mang đồ về hiếu kính thì nhà cô còn cho thêm khoản tiền trợ cấp 30 đồng mỗi tháng này nữa. Vậy là đủ để Quốc Bân nhà cô có thể đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm rồi.
Đây là kết quả mà Trần Nhu muốn, còn về quá trình gì đó thì đều không quan trọng.
Chẳng qua anh chồng nhà cô vẫn rất cảm động vì việc này, lúc ở trên giường đất thật sự là muốn mạng cô mà.
Ánh mắt anh nhìn cô cũng vậy. Theo cách nói của con gái thì ánh mắt đó có thể chảy ra tận mấy cân mật, ngọt đến khiếp người. Thời gian trôi qua, chỉ chớp mắt đã bước vào đầu tháng 5.
Còn một tháng nữa là lúc lão đại phải thi đại học rồi. Kỳ thi cấp ba của lão nhị diễn ra vào vào cuối tháng 6, muộn hơn so với kỳ thi đại học. Chờ lão nhị thi cấp ba xong thì thành tích của lão đại cũng được công bố.
Gần đây Trần Nhu thực sự rất chú ý việc cân bằng dinh dưỡng, những món gà vịt thịt cá trứng đều không thể thiếu. Thời tiết này cải thìa xanh mướt nên ăn rất ngon, cũng không thể thiếu trên bàn ăn được.
Còn có cả bánh rán nhân hẹ gì đó, món nào ăn ngon thì cô sẽ làm món đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận