Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 420: Mua Quan Ao

Chuong 420: Mua Quan AoChuong 420: Mua Quan Ao
Mặt già của Trần tứ tỷ, mắng cô một tiếng.
"Cứ thoải mái là được, nhưng cũng phải một vừa hai phải thôi, trong lòng anh rể chắc chắn tự hiểu rõ." Trần Nhu nói.
Trần tứ tỷ gật gật đầu, có thể sống yên ổn thì ai mà chẳng muốn, nhưng chẳng qua là hiện tại xã hội thay đổi rồi thôi.
Nếu là trước kia cạo trọc đầu rồi kéo ra đường bị ném trứng thối, xem ai còn dám quan hệ nam nữ loạn lên?
Nhưng trước kia cũng không có những ngày bình yên như vậy.
Tuy nhiên trước kia cũng chưa từng nghe nói qua ly hôn, nhưng mà hiện giờ nhà nọ nha kia kết hôn mà cứ cảm giác như là đùa giỡn, muốn ly hôn thì ly hôn, chẳng lẽ không nghĩ tới con cái ư?
Hai chị em đi một đường tới đây, rễ vào chợ lớn liền bắt đầu mua quần áo.
Trần Nhu không định mua thêm, quần áo trong nhà sắp mặc không hết rồi.
Nhưng mà mua cho Hàn Quốc Bân hai cái quần cộc, rồi lại mua cho mấy anh em Hàn Hàng vài bộ quần áo thể dục.
Chủ yếu là chị gái cô muốn mua.
"Trước kia ở trong thôn có quần áo đẹp cũng không dám mặc, sợ làm hỏng, nhưng bây giờ thì chị không lo nữa." Trần tứ tỷ cười nói.
Tuy rằng trong tiệm bánh bao cũng bận nhưng mà cũng không bận như thời điểm bận nhất trong thôn phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quần áo đẹp đương nhiên là có thể mặc.
"Vốn dĩ chị em lớn lên đã đẹp rồi, lại ăn mặc và trang điểm đẹp thêm một chút, trong mắt anh rể em còn có thể nhìn đến được ai nữa?" Trần Nhu nói.
Trần tứ tỷ cười mắng một tiếng, bảo cô đừng nói linh tỉnh.
Lại vô cùng vui vẻ chọn hai bộ quần áo đẹp, quần áo cánh dơi chính là mốt thời đại này.
Thấy Trần Nhu mua cho Hàn Quốc Bân hai cái quần cộc thế là chị cũng mua cho An Đại Bang hai chiếc.
Trần Nhu lại dẫn chị gái mình tới mua bột trân châu.
"Trăm tước linh và bột trân châu đều rất tốt, chị muốn mua loại nào thì mua." Trần Nhu nói.
Cả hai loại cô đều dùng, một loại để bôi tay một loại để thoa mặt, cuộc sống có thể nói là khá xa xỉ, nhưng mà hiện tại cô có thể tự bỏ ra số tiền này mà.
Mỗi tháng dùng không hết bao nhiêu tiền cả, cô kiếm được nhiều hơn so với số này, không đến mức không mua nổi. Trần tứ tỷ liền mua bột trân châu, một lọ to như vậy có thể dùng lâu lắm đây.
"có muốn mua chút sữa bột không? Tuy rằng không cao được nữa, nhưng mua ít về bồi bổ cũng tốt, mỗi buổi tối em với Quốc Bân đều uống một lý xong mới đi ngủ." Trần Nhu nói.
"Năm nay hai đứa nhà chị đi học xong về, còn kể là em mua cho bọn nó mỗi đứa một túi." Trần tứ tỷ hỏi: "Sữa này uống tốt như thế à?"
"Đương nhiên là có tác dụng lớn rồi, những người nước ngoài đó cao to như thế còn không phải do uống sữa ăn trứng với thịt ư?" Trần Nhu nói: "Hai đứa chúng nó uống vào có thể bổ xung dinh dưỡng, áp lực học tập lớn thế cơ mà, còn chúng ta uống vào thì có thể dưỡng sinh."
"vậy chị mua một túi, em mua không?" Trần tứ tỷ hỏi.
"Hôm trước em vừa mua ba túi, buổi sáng còn đặt sữa tươi dinh dưỡng, đủ uống." Trần Nhu bảo.
Hai chị em đi dạo một lúc trong tay cầm thêm không ít đồ, định đi về nhà nhưng vừa mới ra khỏi chợ đã gặp Tống Hiểu Ngọc.
"Chị dâu với dì tư tới mua đồ hả?" Tống Hiểu Ngọc kéo kéo khóe miệng, nói.
"ừ, đang định đi về đây, cô cũng định đi mua gì hả?" Trần Nhu hỏi.
"Vâng, đang định vào mua cho anh em chúng nó mỗi đứa một đôi giày vải bạt." Tống Hiểu Ngọc trả lời như vậy.
"Vậy cô đi mua đi, chúng tôi mua xong rồi." Trần Nhu gật đầu nói.
Vì thế nên tách ra.
Trần tứ tỷ hỏi: "Thịt heo nhà chú ba nhà em bán như thế nào?"
"Khá tốt, hiện tại đã ổn định cung cầu, tháng nào cũng có thể kiếm được hơn trăm đồng tiền." Trần Nhu nói.
Hơn trăm đồng tiền một tháng là số tiền không ít, đúng là danh xứng với thực tiền lương cao.
Bằng không Tống Hiểu Ngọc cũng sẽ không muốn kéo anh em đằng nhà mẹ đẻ ra làm, chỉ tiếc rằng không thành công.
Chắc là vẫn ghim trong lòng cho nên lần gặp mặt này mới chào hỏi qua loa như thế, cũng không nói thêm gì cả.
Trần tứ tỷ gật đầu: "Có chút thu vào còn tốt, cha mẹ chồng em cũng sẽ không can nhẳn gì với Quốc Bân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận