Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 600: Đánh Nhau

Chương 600: Đánh NhauChương 600: Đánh Nhau
Nhóc tư lại bắt đầu tìm chuyện nói: "Mẹ ơi, con muốn đổi cặp sách mới, cái cặp sách kia quá cũ rồi",
"Con tỉnh lại cho mẹ, vừa mới đến giúp mẹ được bao nhiêu mà đã dám mở miệng đòi cặp sách mới rồi". Trần Nhu tống cổ nói.
"Bây giờ mẹ không thương con một chút nào cả". nhóc tư nói: "Trước kia mẹ không phải như thế, con muốn øì là mẹ cũng cho cái đó".
"Không biết xấu hổ, trước kia em lớn bao nhiêu, như một hạt đậu đinh vậy, trắng trắng mềm mềm đáng yêu biết bao nhiêu, bây giờ em lớn bao nhiêu, mỗi ngày nghịch bẩn như con khỉ vậy, mẹ nhìn em muốn phát chán rồi, còn muốn dùng chiêu khi còn bé nữa hả". Hàn Chanh nói.
"Chị à, hiện giờ chị càng ngày càng giống bà quản gia, chị có biết rằng như vậy là không được hay không, phải làm tiên nữ nhỏ mới được!" nhóc tư nói.
Hàn Chanh trực tiếp giơ tay véo lỗ tai nhóc: "Chị của em có phải tiên nữ nhỏ hay không hả? nghĩ kỹ đi rồi nói".
Nhóc tư nhe răng trợn mắt, trong lòng nói cọp mẹ còn ngoài miệng thì liên tục nói tiên nữ nhỏ, tiên nữ nhỏ.
"Mẹ ơi, nhóc tư xấu xa ở trong lòng mắng con là cọp mẹ" Hàn Chanh tổ cáo.
"Con không có, chị không được nói oan cho eml” Nhóc tư phủ nhận nói.
Hai chị em đấu khẩu một hồi, có khách tới lại tiếp tục quay ra bán hàng.
Chờ bận rộn xong về đến nhà, nhóc tư quấn lấy mẹ nhóc đòi mua cặp sách mới, Hàn Chanh thì kéo tay cha bé làm nũng: "Cha ơi, chờ nghỉ hè sang năm, con muốn đi đến Kinh Thị thăm anh cả".
"Con đi một mình hả?" Hàn Quốc Bân nói.
"Chị Dao Dao với chị Bảo Châu nữa, mọi người đều chưa đi qua thành phố lớn như Kinh Thị bao giờ đâu, đến lúc đó con hỏi các chị ấy một chút rồi cùng đi” Hàn Chanh nói.
"Mấy bé gái như các con tự mình đi tàu hoả không an toàn". Hàn Quốc Bân nói.
"Cũng sẽ không không an toàn, từ bên này qua bên kia cũng chỉ tốn thời gian nửa ngày thôi"
"Như vậy cũng không được, quá xa". Hàn Quốc Bân nói: "Sang năm cha dẫn theo con đi tỉnh thành bên kia một chút?"
"Tỉnh thành con cũng thường xuyên đi qua đó rồi trở về có sao đâu". Hàn Chanh nói.
Bình thường, cô bé và chị Dao Dao của cô bé cũng sẽ cùng những bạn học nữ khác ngồi xe đi tỉnh thành, có xe đi thẳng, bốn năm người kết bạn cùng nhau đi, qua thư viện bên kia hay gì đó, cũng đều không sợ.
Hơn nữa mười lần thì có đến bảy lần, cái người em trai xấu xa nhóc tư kia muốn ăn vạ đòi đi chung.
Cho nên đối với tỉnh thành bên kia cũng không xa lạ, cũng không hiếm lạ lắm.
"Chị ơi, chị muốn đi Kinh Thị thăm anh cả sao? Em cũng muốn đi chung!" Đôi mắt nhóc tư toả sáng nói.
"Em hỏi cha mẹ đi, không đồng ý đâu". Hàn Chanh nói.
"Mẹ ơi, con đi ra ngoài với chị ba, mẹ còn có chuyện gì không yên tâm nữa? còn có chị Dao Dao, chị ấy cũng rất thông minh, có chị ấy và con ở đó, cho dù chị con có ngốc nghếch, đến lúc đó cùng nhau ra khỏi nhà, ai có thể dụ được chúng con chứ?" Nhóc tư lập tức nói với mẹ nhóc.
Nhóc biết loại chuyện này nên nói với mẹ nhóc, việc trong nhà đều do mẹ nhóc quyết định, tìm cha nhóc cũng vô dụng.
Hàn Chanh muốn đánh nhóc một cái, cô làm sao có thể ngốc nghếch được chứ?
"Đừng run tiểu cơ linh, năm nay chăm chỉ rèn luyện thân thể uống nhiều sữa bò, đến nghỉ hè sang năm mà có thể cao thêm được năm centimet, lúc đó có thể suy xét cho con làm hộ hoa sứ giả cho chị gái con". Trần Nhu cười nói.
"Ba centimet thì còn được, năm centimet thì quá nhiều rôi". Nhóc tư nói: "Hơn nữa bây giờ con cũng đã cao 1m6 rồi, con đánh nhau cũng rất giỏi, lưu manh bình thường con căn bản không sợ".
Đừng tưởng rằng nhóc đi chỗ cha nuôi là không học được gì, cha nuôi nhóc có vài người đánh nhau rất giỏi, một tá mấy cái loại này, nghe cha nuôi nhóc nói xong, làm bao cát cho nhóc, còn chỉ dạy cho nhóc mấy điểm yếu của người khác khi đánh nhau, gần đây còn đang học song tiết côn, không phải chỉ khoa chân múa tay, mà học loại chuyên dùng để đánh nhau.
Nhóc chính là thật sự có thể đánh nhau được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận