Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 648: Bá Đạo

Chương 648: Bá ĐạoChương 648: Bá Đạo
Khái niệm chung cư đã sớm xuất hiện, thế nhưng Kinh Thị bên kia vẫn chưa đầu tư nhiều vào lĩnh vực này.
Trần Nhu cũng không vội, nói "Chờ thêm mấy năm nữa cũng không muộn. Lão đại học đại học xong còn muốn tiếp tục học lên cao nữa mà, ăn ở trong trường học hết nên chưa cần vội làm øì."
Hàn Quốc Bân gật gật đầu.
"Thế nhưng em muốn qua bên kia mua căn nhà." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân ngây ngốc hỏi "Mua nhà bên kia hả? Chúng ta cũng có ở bên đó đâu?"
"Không phải bọn tiểu lão tứ định qua bên đó chơi hàng năm hay sao? Mua một căn nhà cạnh trường học của lão đại đi, nếu lão đại có bạn gái thì cũng có thể dọn ra ngoài ở trước cho tiện. Chung cư thì để sau này rồi hãng mua." Trần Nhu nói.
"Có bạn gái thì dọn ra ngoài ở trước là sao hả?" Hàn Quốc Bân nhìn vợ mình hỏi. Nhà anh đâu có cho phép con cái ăn cơm trước kẻng đâu cơ chứ.
Trân Nhu nhìn anh một cái, nói "Anh nghĩ linh tỉnh cái gì vậy? Để lão đại dọn ra ngoài ở cũng tiện cho việc hẹn hò gì đó mà, sau này còn cao lên nữa chứ. Em lo là đến lúc đó lão đại lớn tuổi rồi mà vẫn không tìm được bạn gái nên phải suy xét trước mấy việc này." Hàn Quốc Bân ".." Anh cảm thấy vợ mình đang lo lắng hơi quá.
Với điều kiện cá nhân của lão đại bây giờ, còn cả điều kiện gia đình của bọn họ thì gia đình nào có thể chướng mắt cho được?
Thế nhưng anh cũng không phản đối ý định của vợ mình, nói "Vậy chờ năm nay lão đại về nhà thì cho thằng bé cái sổ tiết kiệm rồi nó đi mua."
"Cứ để lão đại tìm đi đã, đợi đến lúc tìm được thì gọi điện thoại về để em đi mua, sau này anh em chúng nó đỡ phải có tranh chấp gì." Lúc Trần Nhu nói lời này còn nhìn anh một cái rồi mới nói tiếp: "Căn nhà đó đứng tên em."
Hàn Quốc Bân ngây ra một lúc, chợt quay sang nhìn vợ mình, hỏi "Vợ à, ý em là sao?"
"Em nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Có ý đề phòng anh đấy. Nếu anh kiếm được nhiều tiền rồi muốn học theo Lý Đại Nguyên như vậy thì em cũng sẽ mặc kệ anh chứ không ngăn cản đâu, thế nhưng những thứ trên danh nghĩa của em đều phải thuộc về em hết. Còn về bốn đứa nhỏ, em cũng không chia cho anh nuôi đứa nào đâu. Dù anh đã buộc ga-rô không sinh con được nữa rồi, nhưng để đề phòng anh mất não đi nuôi con của người ta thì sổ tiết kiệm em cũng sẽ giữ hết." Trần Nhu bình tĩnh nói.
Hai sổ tiết kiệm trong nhà đều ghi tên cô hết.
Đúng, cô chính là bá đạo như vậy đấy! Cô cầm hết tiên bạc của Hàn Quốc Ban, trừ việc cho anh chút tiền tiêu vặt thì những khoản khác không hề CÓ.
Hàn Quốc Bân tức đến nỗi bật cười.
Anh cũng không tranh luận về việc này với vợ mình thêm nữa. Thế nhưng khi đêm xuống, động tĩnh trong chăn anh vang lên phải gần một tiếng rồi mới dừng lại.
Sáng sớm thức dậy, hai chân Trần Nhu mềm nhữn cả đi. Cô lại liec mắt lườm người đàn ông đang ngáy khò khò ở trên giường đất một cái rồi mới ra ngoài nấu cơm.
Tối hôm qua tốn nhiều sức lực cho nên sáng nay cô phải làm mấy món phong phú chút.
Sau khi nấu xong Trần Nhu liền ăn trước, lát nữa bọn nhỏ sẽ tự mình ra ngoài ăn và chừa lại đồ ăn cho cha chúng sau.
Hàn Quốc Bân ngủ một giấc đến hơn 8 giờ. Trong nhà chỉ còn dư lại mỗi mấy con chó giữ nhà, bà xã và đám nhóc đều đã ăn xong, ai làm việc nấy hết rồi.
Anh đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm sáng no nê, thấy lũ chó đều đã được cho ăn thì cũng tự mình ra khỏi nhà.
Trên đường đi Hàn Quốc Bân còn đạp xe ngang qua tiệm bánh bao. Trần Nhu đang nói chuyện phiếm cùng với Hàn Quốc Lệ liền nhìn thấy anh huýt sáo với mình. Trần Nhu cười mắng "Anh đừng có mà chơi mấy trò lưu manh nữa, mau đi trông cửa hàng đi!"
"Được rồi mà." Hàn Quốc Bân cười đáp, ông chủ lớn kiếm được hơn mười vạn một tháng liền đạp xe đạp đi mở tiệm tạp hóa.
Dù là anh hay Trần Nhu cũng đều có quan niệm như nhau, đều biết bản thân mình cần phải kiếm tiền nhưng cũng không để mình quá mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận