Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 704: Vô Bổ

Chương 704: Vô BổChương 704: Vô Bổ
Trần Nhu nghệ xong cười nói: "Kệ anh ấy lăn lộn đi mẹ, cho dù anh ấy có lỗ chổng vó đi chăng nữa thì vẫn còn có những cửa hàng mặt tiền khác chống đỡ, anh ấy thích thì kệ anh ấy đi".
Đây là lời nói thật lòng, cô cũng thật sự không lo Hàn Quốc Bân sẽ lỗ, bởi vì cho dù có lỗ đi chăng nữa, những cửa hàng khác cũng có thể bổ sung vào chỗ thâm hụt cho anh.
Hàn Quốc Bân là người như thế nào cô cũng rất rõ ràng, cũng không phải là người thích làm những việc vô bổ.
Đương nhiên còn có lý do quan trọng nhất đó là cô cũng cảm thấy người đàn ông có sự nghiệp thì càng có sức hấp dẫn, cũng càng có tinh thần hơn.
Cho nên mở nhà máy này cũng không có gì không tốt, vẫn là câu nói kia, mặc kệ cho Hàn Quốc Bân đi lăn lộn, cô chỉ cần giữ những sản nghiệp nhỏ thì trong nhà cũng không lo thiếu cơm ăn.
Mẹ Trần cười nói: "Hiện giờ các con càng ngày càng biết lăn lộn, chị tư với anh rể của con an phận làm cái cửa hàng kia, mẹ thấy hai đứa nó cũng kiếm không ít".
Trần Nhu cũng chỉ cười không nói thêm gì nữa.
Mẹ Trần lại hỏi tình hình của bà thông gia bên kia, tuy rằng quan hệ với bà Hàn rất đặc biệt, nhưng mặt ngoài cũng không muốn làm căng quá mức.
Trần Nhu nói: "Cũng sắp có thể làm giường đất rồi",
Dù sao tuổi cũng đã cao rồi, chăm sóc bao nhiêu lâu cũng mới khoẻ lại được bảy tám phần, Trần Nhu không đi qua đó nhưng Hàn Quốc Bân cách vài ngày lại qua bên kia xem một lần.
Lần này mẹ Trần vào thành, tất nhiên muốn đến bệnh viện thăm thông gia, quan hệ họ hàng đặt ở đó, không nể mặt quan hệ thông gia cũng muốn nể mặt của con rể.
Sau khi ăn cơm trưa xong, nhóc tư liền dẫn bà ngoại đến đó.
Mẹ Trần còn nhét cho thằng bé hai mươi tệ, dặn nó đừng nói với mẹ mình, giữ lấy mà tiêu.
"Bà ngoại, bây giờ con mà lấy tiền của bà thì ngượng lắm, con lớn rồi." Thoắt một cái nhóc tư bây giờ đã cao 1m7 rồi, cao hơn nhiều so với chị gái của cậu.
Trước kia da mặt vô cùng dày, ai cho gì cũng không từ chối, nhưng mà hiện nay lớn rồi, đều biết xấu hổ.
"Bà ngoại cho con tiền tiêu vặt thì xấu hổ cái gì, bà ngoại không thiếu chút tiền lẻ này" Mẹ Trần nhìn đứa cháu ngoại cao lớn đẹp trai của mình, cười nói.
Nhóc tư cười hì hì, mặt dày mày dạn nhận lấy tiền bà ngoại cho. Hai bà cháu đến bệnh viện, mẹ Trân không xách thực phẩm dinh dưỡng hay gì khác đến mà chỉ làm cháu ngoại cầm mấy cân trứng gà đến tặng, chủ yếu ở tấm lòng.
Đến thăm bệnh, ngồi nói chuyện một lúc rồi mới đứng dậy ra vê.
Nhóc tư có chút khó chịu, về đến nhà chạy đến nói với bố cậu: "Bà ngoại đến thăm, thái độ của bà nội thật khó chịu, ra vẻ lạnh lùng, lời nói chanh chua với bà ngoại, còn không nhiệt tình bằng dì giúp việc với bà ngoại con đâu!"
Mẹ Trần nói: "Nói lung tung gì thế, cơ thể của bà nội con không thoải mái, để cho bà ấy nghỉ ngơi nhiều một chút là được."
Hàn Quốc Bân sao có thể không biết tính cách của mẹ mình như thế nào chứ, tưởng tượng một chút đều có thể tưởng ra tình cảnh lúc ấy thế nào.
Bây giờ mẹ của anh đúng là một chút thể diện cuối cùng cũng không giữ lại cho anh, anh từng nhìn thấy lúc mẹ vợ chú ba đến chơi, mẹ anh tiếp đón vô cùng nhiệt tình.
Hàn Quốc Bân thay mẹ mình nói xin lỗi với mẹ vợ, mẹ Trần không để ý cái này, còn dặn anh ấy đừng nghĩ nhiều như vậy, sống thật tốt cuộc sống của mình là được.
Hàn Quốc Bân cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng anh ấy thất vọng như thế nào đại khái chỉ có Trần Nhu hiểu được. Vốn dĩ ba, bốn ngày sẽ đến bệnh viện một lần, nhưng sau việc đó, một tuần đều không thấy anh ấy đến bên kia một lần.
Với lại lần trước Hàn Quốc Lâm muốn dẫn bố Hàn đến tham quan nhà máy một chút, Hàn Quốc Bân để hai người tự mình đến đó, Trương Giang ở đấy, anh ấy không muốn đi cùng họ.
Nhưng mà anh ấy lại tự mình lái xe chở mẹ vợ đến tham quan nhà máy.
Mẹ Trần không chỉ đến ở nhà con gái út, cũng đến ở nhà con gái lớn hai ngày, giúp con gái trông đứa cháu ngoại gái trắng trẻo, mập mạp của mình.
Sau khi ở trong thành một tuần, mẹ Trần mới trở về quê.
Còn mang về rất quần áo, giày dép mới do hai chị em Trần Nhu mua cho, bà đã nói không phải mua nhưng cả hai nhất định muốn mua, còn bảo bà vứt quần áo cũ trước kia đi.
Nhưng mà mẹ Trần đã từng sống những ngày nghèo khổ như vậy, bà không muốn vứt chúng đi, bản thân mặc không hết liền mang đi cho chị em dâu của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận