Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 328: Nhất Định Chăm Sóc Tốt Các Em

Chương 328: Nhất Định Chăm Sóc Tốt Các EmChương 328: Nhất Định Chăm Sóc Tốt Các Em
"Rất tốt rất tốt." thím Hà gật đầu: "con gà mái già này bán như thế nào đây?"
"Thím Hà muốn mua ạ?" Trần Nhu hỏi lại.
"Có cần phiếu thịt hay không?" thím Hà hỏi.
"Phiếu thịt thì không cần, nhưng giá thì hơi đắt một chút." Trân Nhu nói.
"Một cân bao nhiêu tiên?" thím Hà lại hỏi.
Thịt gà hay thịt lơn trong huyện nếu không cần phiếu thì Trần Nhu tính một cân năm mao, nếu là như cần phiếu thịt mà nói, thì một cân hơn bảy mao tiền.
Mà Trần Nhu rất rõ ràng ở nơi như nông thôn, một cân thịt gà là sáu mao, tính ra cũng không được bao nhiêu.
"Con gà này được mấy cân?" thím Hà liền chỉ vào một con gà mái nói.
Lúc này gà mái có béo lắm cũng không được đến bảy cân như gà sau này, vượt qua năm cân đã là rất hiếm rồi.
Thấy con gà thím Hà chỉ vào, Trần tam ca liền nói: "Con này thì bốn cân hai lạng, bỏ đi mao với thiết thì có thể được hơn ba cân thịt. Còn con nhỏ hơn là ba cân bảy lạng, tính mình thịt không thì được hai cân sáu." "Đang bán gà sao?" cụ ông hàng xóm cách vách nhà thím Hà đi ngang qua thấy có gà thì hai mắt sáng lên, lập tức đi tới đây hỏi.
"Tôi muốn mua con bốn cân hai lạng này!" thím Hà thấy ông ấy lại đây thì không chút do dự tranh phần.
"Ai nha, bà mua con gà to như vậy có ăn hết không? Nhà tôi nhiều người hơn, con to này nhường cho tôi có được không?” Cụ ông này thương lượng.
"Không được không được, tôi còn phải cho cháu ngoại trai và cháu dâu một ít." thím Hà xua tay nói.
Ông cụ này không nói được gì nữa, hôm nay chỉ có hai con gà nên hai người họ mỗi người chia nhau một con.
Không chỉ chia nhau gà, nhìn thấy có mẻ trứng gà mới mang lên đây thì mua thêm không ít trứng gà. Giá thì vẫn hơi đắt một chút, nhưng vẫn là câu nói kia, không cần phiếu, chỉ cần có tiền là có thể tới mua.
Mọi người tự nhiên không khách khí.
Đồ nhà quê Trần tam ca sau khi chứng kiến việc làm ăn của em gái mình thì đúng là được mở mang thêm kiến thức. Không cần phải rao to, tốp năm tốp ba người đã đến đây, không mất bao lâu đã bán được gần hết rồi.
Trần tam ca mãi mà vẫn không phục hồi tinh thần lại được. Trần Nhu lúc này mới nhớ tới, nhanh tay múc cho anh ba một cốc sữa đậu nành với hai cái bánh bao ăn.
"Tuy rằng buổi sáng có ăn rồi, bất nhưng đi lên đến đây cũng đã hơi đói bụng, vậy anh không khách khí nữa." Trần tam ca cười nói.
"Mới vừa rồi không kịp nhớ đến, anh ba mau ăn đi." Trần Nhu nói.
"Sáng đã được mẹ chuẩn bị cho ăn rồi, đến nơi này lại ăn thêm của em, nhất định không được mách mẹ đâu đó, bằng không về nhà mẹ lại mắng anh." Trần tam ca nói.
"Được ạ." Trần Nhu cười cười.
Trần tam ca không khách khí nữa, ăn bánh bao uống sữa đậu nành, quả thực là hưởng thụ lớn trong cuộc sống.
Không lâu lắm, anh hai Hàn Chu đã lại cõng theo tiểu tứ, dẫn Dao Dao và Tranh Tử đến đây.
"Cậu ba!" Hàn Chu vừa thấy cậu thì hô lớn, quay sang nói với em gái: "Đây là cậu ba nhà bà ngoại mình đó."
"Cậu ba!" Tranh Tử lớn tiếng chào theo.
"Ngoan, mấy đứa đã ăn cơm chưa?" Trần tam ca hỏi.
"Đã uống cháo ở nhà rồi ạ." Tranh Tử nhanh miệng đáp: "Nhưng mà vẫn có thể ăn thêm chút nữa." "Muốn ăn nữa thì đến đây mà lấy, đo là phân của cậu ba các con." Trần Nhu nhận lấy tiểu tứ, kêu lão nhị dẫn hai em gái ngồi xuống bàn, nhờ Hàn Quốc Lệ cầm cho mỗi đứa một cái ngồi ăn.
Hàn Quốc Lệ ngượng ngùng nói: "Dao Dao đã ăn sáng rồi, không cần nữa đâu."
"Không có gì đâu, Dao Dao là chị, về sau phải giúp mợ hai chăm sóc em trai em gái, bánh bao không thể thiếu được." Trần Nhu cười nói.
Trương Dao Dao hai mắt tỏa sáng: "Mợ hai, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tranh Tử và tiểu tứ giúp mợi”
"CÔ xem, con be rất ngoan mà?" Trần Nhu cười nói với Hàn Quốc Lệ.
Hàn Quốc Lệ đành bất đắc dĩ láy cho ba đứa ba cái bánh bao cầm ăn.
Hàn Chu nói: "Dao Dao, ăn ngon nhỉ."
"Dạ ngon." Trương Dao Dao gật đầu.
"Nhất định là ăn ngon rồi, cũng may chúng ta là anh em, nếu không nhất định phải lấy tiền." Hàn Chu nói.
"Được được, em biết." cái miệng nhỏ của Trương Dao Dao vừa ăn bánh bao vừa gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận