Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 238: Lấy Cớ

Chương 238: Lấy CớChương 238: Lấy Cớ
Trần Nhu bế lên cho ti, cô gái nhỏ đúng là đã đói bụng rồi, hút sữa rất có lực, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bây giờ mùa thu, thời tiết cũng hơi lạnh, bây giờ bên ngoài trời vẫn đang tối, hơn nữa cũng không có việc gì bận nên cũng không vội vã rời giường.
Trần Nhu bón sữa, lại quấn tã lại, xong mới ôm theo con gái nằm xuống trên giường đất ấm áp.
Hàn Quốc Bân cũng thò tay qua ôm vợ ngủ tiếp giấc ngủ vừa nãy.
Đi làm ở bên ngoài hơn hai tháng, không có lúc nào anh không nhớ đến vợ con, hơn nữa ở bên ngoài cũng chỉ ăn ngủ tạm bợ, làm sao so được với giường đất trong nhà.
Bên ngoài, gió tháng mười lạnh thấu xương, trong phòng, cả nhà năm người ngủ ngon lành trên giường đất ấm áp.
Hai vợ chồng Hàn Quốc Bân và Trần Nhu đều ngủ dậy muộn, vẫn là anh cả Hàn Hàng tỉnh dậy trước mặc xong quần áo rồi gọi cha mẹ bé dậy: "Cha, mẹ, hôm nay còn phải chia thịt, dậy đi chia xong đã rồi về nhà ngủ tiếp!"
Trần Nhu lật người tiếp tục ngủ, nói: "Quốc Bân, anh dẫn theo Hàn Hàng đi chia thịt đi."
"Được" Hàn Quốc Bân thò lại gần hôn lên mặt vợ anh một cái. Anh ca Hàn Hàng ngạc nhiên trợn tròn mắt, bé nhìn thấy cha hôn mel
Hàn Quốc Bân cười cười, tiện cũng hôn con trai một cái.
Anh cả Hàn Hàng che trán, mặt đỏ nói: "Ở nhà thì thôi, ở bên ngoài cha không nên hôn con như vậy, con lớn rồi!" tuy rằng trong lòng vui vẻ, những bé không còn bé như em trai em gái nữa!
"Được." Hàn Quốc Bân xoa xoa đầu bé.
Hai cha con đánh răng rửa mặt xong, bưng bồn nước bỏ ra ngoài.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trong thôn đã rất náo nhiệt, ngày chia thịt mà không náo nhiệt được sao, từ sau khi nông nhàn, nhà nào cũng ngóng trông hôm nay đấy.
Nhìn thấy hai cha con bọn họ ra đến đây lại không nhìn thấy Trần Nhu, người phụ nữ đanh đá vợ của Đại Quý kia nói ngay: "chú Quốc Bân à, mẹ Hàn Hàng đâu rồi? chú hai tháng mới trở về một lần, đừng thấy thịt mà ăn đến tàn nhẫn như vậy chứ"
Mấy người đàn ông và phụ nữ ở xung quanh đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Con gái đêm qua quấy quá, toàn là cô ấy dậy dỗ, cho nên còn chưa dậy nữa" Hàn Quốc Bân mặt không đỏ khí không suyễn nói.
"Không biết xấu hổ, cái gì cũng có thể nói ra khỏi mồm được." chị dâu Hàn liếc vợ của Đại Quý một cái.
Vợ Đại Quý nghiêng đầu sang, nói nhỏ: "Em nghe vợ Xuyên Tử nói, mẹ của Hàn Hàng tặng một túi đường đỏ qua, còn không được một câu tử tế của nhà cũ bên kia!"
"Nghe nói lúc nào?” chị dầu Hàn nói.
"Ngày hôm qua vợ Xuyên Tử qua nhà em đóng đế giày kể" vợ Đại Quý nói tiếp: "Bà già kia chê ít, mắng Hàn Hàng cút đi."
"Bà già kia cũng không có lúc nào không chê ít cả, chẳng qua vợ chú hai tính tình phúc hậu, em xem đổi lại là chị, ngoại trừ 30 cân lương thực, những đồ vật khác xem chị có đưa bao giờ không!" chị dâu Hàn hừ nói.
Vợ Đại Quý nói: "Mẹ Hàn Hàng mấy năm nay cũng hiếu kính nhà cũ bên kia không ít nhỉ"
Bà Hàn oán giận bẩn thỉu với người khác trong thôn không ít lần, nói nhà thằng cả nhà thằng hai đều không hiếu thuận, đặc biệt là nhà thằng hai, tiền lương cao như vậy mà một hộp đồ bổ cũng không mua tới hiếu kính!
Nhưng mọi người trong thôn không ai dám nói anh trai Hàn, chị dâu Hàn và Trần Nhu bất hiếu, đặc biệt là Hàn Quốc Bân, mỗi năm ngoài số lương thực kia còn có các loại đồ vật khác, trong lòng người trong thôn cũng không phải không hiểu rõ.
Chị dâu Hàn nói: "Vợ chú hai ngoại trừ tiêu tiền nhiều một chút, những mặt khác cũng khó ai hơn được, em đừng thấy nhà chú hai bây giờ càng ngày càng tốt, chị nghĩ đều do cô ấy tính tình ôn nhu mềm mại mang đến tài vận."
Trong thôn rất nhiều người hâm mộ ngôi nhà ngói to kia, nhưng người nói xấu cũng không nhiều lắm, những việc này đều là công lao của em dâu hai này của chị ta ngày thường chung sống hoà thuận với mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận