Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 101. Phát sốt 2

"Hẳn là bị Tiểu Chí lây bệnh, Tiểu Chí sốt rất cao, Tiểu Nam đỡ hơn một chút." Triệu Vệ Quốc giải thích.
Hai đứa nhỏ ngủ chung với nhau, lây bệnh là chuyện rất bình thường.
"Vậy làm sao bây giờ? Bên ngoài trời còn mưa sao?" Hứa Đào ngồi dậy gấp gáp hỏi.
"Mưa rơi lác đác. Chúng ta đưa con đến phòng khám bệnh gần đó xem thử." Bệnh viện cách hơi xa, nhưng gần đường Thủy Âm vẫn có chỗ khám bệnh, thời kỳ này, chỗ khám bệnh cũng rất phổ biến, đại đa số người đau đầu phát sốt đều đi phòng khám bệnh trước.
"Được." Hứa Đào tự nhiên không có ý kiến, đứng lên nhanh chóng thay áo ngủ.
"Chu Hải Chí sốt rất cao." Hứa Đào đi căn phòng cách vách, sau khi cảm nhận nhiệt độ trên trán hai đứa nhỏ, Chu Hải Chí rõ ràng nóng hơn nhiều.
"Ừm, em ôm Tiểu Chí, nó gầy, nhẹ hơn một chút." Triệu Vệ Quốc trước đó ôm Tiểu Chí, cũng biết Triệu Lệ Nam nặng hơn, đừng thấy Chu Hải Chí lớn hơn Triệu Lệ Nam hai tuổi, nhưng lại còn không nặng bằng Triệu Lệ Nam.
Cũng không phải Triệu Lệ Nam béo, dáng dấp đứa nhỏ kỳ thật bình thường, chỉ là Chu Hải Chí thật sự quá gầy yếu đi, Triệu Vệ Quốc tắm rửa cho Chu Hải Chí hết sức rõ ràng, Chu Hải Chí gầy đến mức không có mấy lượng thịt, toàn thân xương cốt đều lộ ra từng cái rõ ràng.
"Được." Hứa Đào đồng ý ôm Chu Hải Chí.
Hơn nửa đêm, Hứa Đào che dù ôm Chu Hải Chí đi ở phía trước, Triệu Vệ Quốc che dù ôm Triệu Lệ Nam đi ở phía sau, thuận tiện cầm đèn pin soi đường cho Hứa Đào.
Chu Hải Chí sốt mơ mơ màng màng, đứa nhỏ chỉ cảm thấy có người ôm cậu, bên tai đều là tiếng thở dốc cùng tiếng nước mưa rơi vào trên dù, âm thanh lộp độp lộp độp.
"Dì. . ." Chu Hải Chí híp mắt kêu to, cậu ngửi thấy mùi thương quen thuộc lại an tâm trên người Hứa Đào.
"Ừm, dì ở đây, Tiểu Chí đừng sợ nhé!" Thanh âm của Chu Hải Chí rất nhỏ, nhưng Hứa Đào vẫn nghe được, liền dịu dàng trấn an đứa nhỏ.
Chỗ khám bệnh ở đường Thủy Âm là do một ông chú trung niên mở, chuyên chữa trị mấy bệnh đau đầu nhức óc đơn giản, hơn nữa bác sĩ liền ở tại lầu trên chỗ khám, Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào một đường đi đại khái hơn mười phút mới đến, Triệu Vệ Quốc ở dưới lầu gõ cửa liền đánh thức bác sĩ.
Bác sĩ tựa hồ cũng rất quen thuộc cảnh nửa đêm bị quấy rầy này, dù sao trong hẻm đường Thủy Âm nhiều trẻ con, đứa nhỏ nửa đêm không thoải mái phát sốt đưa tới cũng không ít, cho nên trong phòng khám thuốc hạ sốt và thuốc tiêm hạ sốt đều chuẩn bị không ít.
Ông ấy cấp tốc đo nhiệt độ cho Chu Hải Chí cùng Triệu Lệ Nam, Chu Hải Chí sốt rất cao, 39 độ.
Triệu Lệ Nam đỡ hơn, chỉ là bị lây bệnh, Hứa Đào bình thường lại chăm sóc đứa nhỏ rất tốt cho nên Triệu Lệ Nam chỉ là nóng hơn nhiệt độ cơ thể bình thường một chút xíu.
"Đứa nhỏ này sốt cao quá, phải tiêm thuốc hạ sốt, đứa kia thì khỏi tiêm, tôi kê cho hai người một chút thuốc cho nó uống là được rồi." Bác sĩ nói.
Chu Hải Chí tựa ở trong ngực Hứa Đào, sốt đến mơ hồ lại phải tiêm thuốc, đứa nhỏ luôn luôn kiên cường và ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực Hứa Đào lẩm bẩm, tiếng nói cực nhỏ kêu mẹ.
Hứa Đào ôm Chu Hải Chí nhịn không được trong lòng chua xót, đứa nhỏ này hiển nhiên là khát vọng tình thương yêu của mẹ, đáng tiếc Chu Vũ không thể làm một người mẹ tốt, cũng không thể chăm sóc tốt đứa trẻ này.
Ở chỗ khám bệnh tiêm thuốc cho Chu Hải Chí xong, cho Triệu Lệ Nam uống thuốc hạ sốt, hai vợ chồng lại dẫn bọn nhỏ về nhà.
So với lúc đi, lúc về trời mưa còn lớn hơn một chút, về đến nơi, trên người Triệu Vệ Quốc cùng Hứa Đào đều bị ướt.
"Mau thay quần áo." Triệu Vệ Quốc thân thể cường tráng, nhưng chân anh từng bị thương, trời mưa đều sẽ đau, hôm nay còn ôm con chạy đến phòng khám bệnh vừa đi vừa về, sau khi về đến nhà, tình trạng của Triệu Vệ Quốc cũng không tốt lắm.
Hứa Đào mắc mưa, về nhà lập tức bận rộn nấu canh gừng để uống, còn phải thời khắc chú ý đến tình hình của Chu Hải Chí cùng Triệu Lệ Nam, sau nửa đêm cơ bản không có nhắm mắt.
"Chân anh đau sao?" Hứa Đào uống xong canh gừng, đi thăm đứa nhỏ trở về liền thấy Triệu Vệ Quốc ngồi ở trên giường bóp chân.
Hứa Đào cũng mới nhớ tới Triệu Vệ Quốc là bởi vì chân bị thương mới xuất ngũ. Cuộc sống của Triệu Vệ Quốc đều rất bình thường, trong đêm tinh lực cũng luôn tràn đầy, nên người đàn ông này luôn mang đến cho cô cảm giác đặc biệt đàn ông, Hứa Đào cũng dần dần sắp quên mất chuyện Triệu Vệ Quốc bị thương ở chân.
"Vô cùng đau đớn sao?" Hứa Đào đi qua quan tâm hỏi.
"Không sao đâu." Triệu Vệ Quốc cười với Hứa Đào.
Chút vết thương ở chân ấy anh ngược lại có thể chịu được, nhưng đây cũng là lần đầu tiên sau khi chân bị thương gặp trời mưa, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đau đớn này, chính Triệu Vệ Quốc cũng có chút không có kịp phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận