Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 503. Bệnh nhân 6

“Xem ra cha cháu đối xử với cháu vẫn không tệ.” Hứa Đào cười.
Cũng không muốn hỏi rốt cuộc cậu đã tìm được cha như thế nào, cô sợ sẽ rất khó chịu.
“Dạ, lúc đầu ông ấy dường như không định chấp nhận cháu, muốn đuổi cháu đi, nhưng sau đó cũng đón nhận cháu rồi, đối xử với cháu rất tốt.” Chu Hải Chí cười, nhắc đến cha cậu thì có chút bất đắc dĩ.
“Người nằm trên giường trong phòng bệnh là ai của cháu thế?” Hứa Đào hỏi.
Một bà lão nằm trên giường trong phòng bệnh còn lớn tuổi hơn cha Triệu một chút, tóc bạc phơ, dáng vẻ đang ngủ say.
“Đó là bà nội cháu, bà ấy bị sỏi mật, vừa làm phẫu thuật xong, vẫn còn đang hôn mê.” Chu Hải Chí giải thích một câu.
Sỏi mật, căn bệnh này không nghiêm trọng, nhưng lại rất hành hạ con người.
“Tiểu Chí, xem thử hôm nay cha gói cho con món ngon gì này!” Ngưu Chính Trực xách hộp cơm, ánh mắt nhìn về phía con trai Tiểu Chí đang đứng ở cửa phòng bệnh, lập tức cười nói, vừa nói vừa bước qua rất nhanh.
“Cha.” Chu Hải Chí nhìn về phía Ngưu Chính Trực sau lưng Hứa Đào.
Hứa Đào cũng quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đến là Ngưu Chính Trực, cô sững sờ một chút. Ngưu Chính Trực, Tiểu Chí gọi anh ta là ba?
Trước đây khách sạn Kim Nam Hiên chính là giao cho Ngưu Chính Trực phụ trách, anh ta dẫn dắt người bắt đầu từ nền móng đến lắp đặt thiết bị, mỗi một cục gạch của Kim Nam Hiên, anh ta đều rất nghiêm túc xử lý, còn tiết kiệm cho Hứa Đào nhiều chi phí không cần thiết.
Từng có kinh nghiệm hợp tác, sau này việc xây cất khác của khách sạn Kim Nam Hiên cũng đều là Ngưu Chính Trực, công thêm anh ta là đồng đội của Triệu Vệ Quốc, mấy năm qua đều rất quen thuộc.
Nhưng anh lại là cha của Chu Hải Chí ư? Hứa Đào chớp mắt, có chút mơ hồ hoài nghi, ánh mắt quan sát Ngưu Chính Trực, lại nhìn Chu Hải Chí đã lớn phía sau.
Hứa Đào vốn kinh ngạc không tin tưởng lắm, sau khi nhìn xong, đã tin rồi. Khỏi phải nói, dáng vẻ thật sự rất giống cha con.
Gương mặt và ngũ quan cũng tương tự, chỉ là mắt của Chu Hải Chí có chút giống mẹ ruột Chu Vũ, cho nên càng lộ vẻ có thần hơn một chút, hơn nữa mặt mũi vẫn còn non nớt, dẫu sao tuổi tác vẫn còn nhỏ.
“Em dâu, sao em ở đây?” Vẻ mặt Ngưu Chính Trực có chút ngạc nhiên: “Tiểu Chí, hai người quen nhau sao?”
Ngưu Chính Trực cũng rất bất ngờ và nghi hoặc, anh ta há miệng nửa ngày mới nói chuyện.
“Dì Hứa Đào trước đây sống ở ngõ Lão Bát đường Thủy Âm, dì ấy chính là người đối xử với con rất tốt, người dì xinh đẹp vô cùng chiếu cố con.” Chu Hải Chí giải thích một chút.
“Thật sao? Em dâu lại là người dì xinh đẹp mà Tiểu Chí vẫn luôn nhắc đến sao, vậy thật sự quá có duyên rồi. Anh là cha của nó, cảm ơn em, thật sự cảm ơn em trước đây đã chăm sóc thằng bé. Lúc đó anh hoàn toàn không biết có đứa con trai này, mới để nó chịu cực khổ nhiều như thế, haiz.” Ngưu Chính Trực nói, giọng điệu rất xúc động và tự trách.
Năm đó sau khi Hứa Đào giao việc xây dựng khách sạn Kim Nam Hiên cho nhóm bọn họ, bọn họ đã làm việc rất tốt, Hứa Đào vẫn luôn phát lương đúng lúc, cũng để bọn họ làm việc càng có trách nhiệm hơn.
Sau này bọn họ cũng mở công ty, đã làm giấy chứng nhận kinh doanh, quy mô đội ngũ hiện tại cũng lớn hơn rất nhiều, Ngưu Chính Trực cũng từ người đàn ông trung thực thật thà, không quá tự tin trước đây, trở nên nói nhiều hơn một chút.
“Quả thực rất có duyên.” Hứa Đào cười.
Ai có thể ngờ được, con người rẽ quẹo hoàn toàn không giới hạn, lại có thể có quan hệ.
“Tiểu Chí, cha nói cho con biết. Dù dì ấy là người dì xinh đẹp trong miệng con, thì cũng là bà chủ xinh đẹp cha từng nói với con.” Ngưu Chính Trực cười nói với Chu Hải Chí, người đàn ông cảm thấy thán phục vì kiểu duyên phận trùng hợp này.
Hứa Đào nghe thấy Ngưu Chính Trực nói dì xinh đẹp, bà chủ xinh đẹp thì có chút buồn cười, sau đó liền hỏi vấn đề, Chu Hải Chí làm sao tìm được người cha ruột Ngưu Chính Trực này.
Cha của Chu Hải Chí lại là Ngưu Chính Trực, Hứa Đào cảm thấy bản thân có thể hiểu được một chút quá trình Chu Hải Chí tìm cha.
“Anh nói với em, đứa trẻ này nó thông minh giống như anh.” Ngưu Chính Trực mở miệng cảm thán, một câu vừa khen chính mình vừa khen Chu Hải Chí.
Chu Hải Chí nhất thời cúi đầu bất lực, khóe miệng thấp thoáng nở nụ cười, cũng không ngăn Ngưu Chính Trực miêu tả thêm mắm dặm muối.
Hứa Đào khẽ cười nghe Ngưu Chính Trực nói chuyện liên quan đến Chu Hải Chí, tiện thể cũng hiểu một chút chuyện đổ vỡ của Ngưu Chính Trực và Chu Vũ.
“Người mẹ đó của nó, kỳ thực Chu Vũ và anh căn bản không kết hôn. Lúc đó anh cũng chưa giải ngũ, ở trong quân đội, anh về thăm mẹ già, Chu Vũ là thanh niên tri thức xuống làng, khó trở về thành phố, ở quê sống cực khổ, cô ấy đã vừa ý người lính là anh.”
“Tuổi tác anh cũng không nhỏ, cô ấy nóng lòng muốn kéo quan hệ với anh, chủ động sáp lại gần, anh cũng chấp nhận, không được hai ngày nước chảy thành sông. Anh có đồng ý với cô ấy, đợi anh về quân đội sẽ làm báo cáo kết hôn, sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Lúc đầu Chu Vũ đồng ý, hôm sau tin tức về lại thành phố đến, cô ấy đã hối hận, nói anh cho cô ấy ba trăm đồng, chuyện giữa anh và cô ấy sẽ xí xóa hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận