Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 172. Khai trương 1

Ngày đầu tiên dời nhà đến hẻm Lão Cửu, đường Chung Lâm, bữa cơm trưa đầu tiên mà Hứa Đào làm rất được hoan nghênh, Tần Dục Bân và Liêu Đồ Hàng đều ăn đến no căng bụng mới dừng lại.
Triệu Lệ Nam cũng vậy, đứa nhỏ thấy Tần Dục Bân và Liêu Đồ Hàng ăn nhiều như vậy, cũng dùng sức lùa cơm và thức ăn, đứa nhỏ ăn đến bụng cũng căng tròn, vào lúc này đang kéo Hứa Đào hừ hừ than khó chịu.
"Mẹ, bụng khó chịu." Triệu Lệ Nam thật sự ăn no căng bụng, đáng thương chỉ có thể tìm Hứa Đào tố khổ.
"Ai bảo con ăn nhiều như vậy." Hứa Đào tức giận gõ đầu nhóc con một cái.
Đứa ngốc, ăn no căng bụng rồi mới biết khó chịu!
"Ăn ngon, mấy chú đều ăn như vậy, Tiểu Nam cũng ăn." Triệu Lệ Nam uất ức dựa vào chân Hứa Đào nói nhỏ, đứa nhỏ bị gõ đầu, ấm ức khóc lóc.
Thật ra ba người Triệu Vệ Quốc cũng ăn đến no căng bụng, cho nên nhìn thấy đứa nhỏ kêu khó chịu cũng hiểu, nhưng mà cũng biết xấu hổ nên không lên tiếng.
Triệu Vệ Quốc vẫn ổn định, dẫn đầu đứng lên bắt đầu thu dọn chén đũa, Tần Dục Bân, Liêu Đồ Hàng thấy Triệu Vệ Quốc thu dọn bàn ăn, cũng cực kỳ ăn ý đưa tay giúp đỡ.
"Chén đũa để anh rửa, em dẫn nó đi tới lui trong sân đi, để tiêu cơm một chút." Triệu Vệ Quốc nói với Hứa Đào.
Hôm nay Hứa Đào nhận thầu nhiệm vụ nấu cơm, Triệu Vệ Quốc tự nhiên phải phụ trách rửa chén.
Liêu Đồ Hàng và Tần Dục Bân vốn cho là Triệu Vệ Quốc nói ở nhà giúp chị dâu rửa chén là gạt người.
Bây giờ thấy Triệu Vệ Quốc lưu loát thu dọn chén đũa, chị dâu Hứa Đào thì có dáng vẻ rất bình thường, bọn họ không tin thì cũng phải tin tưởng. Thậm chí không biết tại sao, còn cùng nhau chủ động hỗ trợ.
"Làm phiền mọi người rồi." Hứa Đào nhìn sang Liêu Đồ Hàng và Tần Dục Bân cười cười, ngay sau đó dắt Triệu Lệ Nam đi ra ngoài.
Ngày đó tới đường Chung Lâm xem nhà, Hứa Đào thuận tiện làm quen với tình huống xung quanh một chút, tự nhiên cũng biết phòng khám bệnh ở gần đường Chung Lâm, dắt Triệu Lệ Nam đi ra, một đường đung đưa đi đến phòng khám.
Hứa Đào nhớ phòng khám bệnh thời đại này hình như có bán một loại thuốc sơn trà có giấy nilon mỏng bao quanh, có thể giúp tiêu hóa, mùi vị ngọt ngọt chua chua còn ăn rất ngon, cô vẫn luôn nhớ rõ.
Nhưng không biết từ lúc nào mà thuốc sơn trà kia lại không còn bán nữa, bây giờ Triệu Lệ Nam đáng thương kêu khó chịu, Hứa Đàog liền nhớ tới, dắt đứa nhỏ đi tới phòng khám mua một hộp thuốc sơn trà.
"Ăn đi!" Từ phòng khám đi ra, Hứa Đào mở túi ra, đưa cho đứa nhỏ một thuốc sơn trà, mình cũng mở ra một viên để nếm thử mùi vị.
Dù sao thuốc sơn trà này là giúp tiêu hóa, cô cũng không sợ mình sẽ ăn xảy ra vấn đề, loại thuốc này chỉ cần không ăn nhiều thì không sao.
"Mẹ, Tiểu Nam không ăn." Đứa nhỏ ăn đến no căng bụng, thật sự là không ăn được nữa, cũng biết sợ rồi.
"Cái này là giúp tiêu hóa, ăn xong bụng sẽ không khó chịu nữa, ngoan." Hứa Đào nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm thuốc sơn trà đút tới khóe miệng đứa nhỏ.
Triệu Lệ Nam rất tin tưởng Hứa Đào, Hứa Đào nói là giúp tiêu hóa, thật ra đứa nhỏ nghe cũng không hiểu là ý gì. Nhưng đối mặt với thuốc sơn trà mà Hứa Đào đưa tới, đứa nhỏ vẫn há miệng cắn một cái nuốt vào.
"Mẹ, chua." Triệu Lệ Nam cắn cắn thuốc sơn trà sau đó nhìn sang Hứa Đào cười ngây ngô.
"Ừ, ăn luôn cái này đi." Hứa Đào một miếng nhỏ còn dư lại đút cho cậu bé.
Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn ăn thuốc sơn trà, sau đó cùng với Hứa Đào tay trong tay một đường về nhà, bụng đứa nhỏ khó chịu bởi vì khó tiêu hóa, cũng có thể là bởi vì thuốc sơn trà, lúc này đã thoải mái hơn nhiều rồi.
"Còn khó chịu không?" Hứa Đào hỏi đứa nhỏ.
"Không khó chịu nữa ạ."
Hứa Đào lúc này mới gật đầu một cái, yên tâm mang đứa nhỏ một đường đi bộ về nhà, lúc về đến nhà, Triệu Vệ Quốc đã rửa xong chén đũa.
"Ngày mai sẽ có mười chiếc xe mới đến công ty, buổi trưa anh và bọn họ trở về công ty nhìn một chút xem có cần chuẩn bị gì nữa không." Triệu Vệ Quốc thấy Hứa Đào trở lại, đang chuẩn bị cùng với Tần Dục Bân bọn họ trở về công ty cho nên liền nói với cô.
"Ừ, được, đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận