Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 177. Khai trương 6

Từ công ty Đào Viên trở lại đường Chung Lâm, hẻm Lão Cửu, chặng đường cũng không xa, mười mấy phút mà thôi, Hứa Đào liền dắt Triệu Lệ Nam một đường từ từ đi trở về.
Nắng chiều dần dần ngả về tây, đi đôi với gió lạnh thổi đến.
Triệu Lệ Nam ngủ gật trên đường về nhà cũng vực dậy tinh thần một ít, nhưng nửa đường vẫn không thể nào chống nổi, ánh mắt nhìn sang Hứa Đào nũng nịu.
"Mẹ, muốn ôm một cái."
Hứa Đào cúi đầu nhìn tròng mắt đứa nhỏ đã díp lại, Triệu Lệ Nam thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ trưa, hôm nay mệt rã rời như vậy, cơ bản cũng là bởi vì đứa nhỏ chơi đùa, đứa nhỏ tự mình chơi đùa đến mệt mỏi.
"Được." Hứa Đào không thể nhìn đứa nhỏ như vậy, khom người ôm lấy cậu bé.
Triệu Lệ Nam dựa vào trong ngực Hứa Đào, đứa nhỏ rất có cảm giác an toàn, hai tay ôm cổ Hứa Đào rồi liền ngủ.
Hứa Đào cảm nhận được hô hấp nho nhỏ trầm ổn trong ngực, liền ôm chặt sau lưng cậu một đường mau về nhà.
Lúc Hứa Đào về đến nhà, đứa nhỏ trong ngõ hẻm còn đang chơi đùa, mọi người thấy Hứa Đào và Triệu Lệ Nam thì cũng nhìn chằm chằm.
Hứa Đào nhìn sang bọn nhỏ mỉm cười, ôm Triệu Lệ Nam về nhà, thả đứa nhỏ lên giường, đồng thời cũng bỏ pháo lép mà đứa nhỏ nhặt được vào một túi giấy để lên trên bàn bên cạnh.
Sau khi Hứa Đào đến nhà nhìn thời gian một chút, nhín thời giờ viết chút tiểu thuyết, chừng sáu giờ mới bắt đầu làm cơm tối.
Triệu Vệ Quốc thì ở công ty bận bịu đến đêm tối mới trở về, khoảng chừng tám giờ tối.
Triệu Lệ Nam vốn đang ngủ, Hứa Đào nhìn đứa nhỏ ngủ rồi hết mấy giờ, sợ nửa đêm cậu bé đói tỉnh, liền kêu cậu bé ăn cơm tối.
"Làm sao trễ như vậy?" Hứa Đào hỏi Triệu Vệ Quốc, đồng thời rửa mặt cho Triệu Lệ Nam.
"Ca ngày sáu giờ sao ca, anh ghi chép xong mới trở về." Triệu Vệ Quốc trả lời, trên mặt còn treo mỉm cười: "Em có muốn hỏi một chút ca ngày hôm nay tổng cộng kiếm bao nhiêu tiền hay không?"
Triệu Vệ Quốc vui vẻ, hiếm khi chủ động để cho Hứa Đào hỏi, nhìn bộ dáng kia, hẳn là muốn chia sẻ cùng Hứa Đào.
Hứa Đào rửa mặt cho Triệu Lệ Nam xong, nhìn chằm chằm đứa nhỏ đánh răng, vỗ vỗ cái mông đứa nhỏ, để cho đứa nhỏ đi ăn cơm tối, ngay sau đó nhìn sang Triệu Vệ Quốc nhướng mày: "Em đoán? Hẳn là hơn một ngàn."
Mười bảy chiếc xe taxi đại khái tính một chút, hẳn là có lời, nhưng số lượng cụ thể Hứa Đào không suy tính ra.
"Đoán đúng rồi." Triệu Vệ Quốc cười gật đầu: "Hôm nay mười bảy chiếc xe làm ca ngày, tổng cộng kiếm hơn một ngàn sáu trăm đồng."
"Một ngàn sáu trăm đồng, vậy cũng được." Hứa Đào gật đầu, đối con số này thật hài lòng: "Chính là không biết, ca đêm chở khách sẽ có bao nhiêu."
Hứa Đào sợ ca đêm chở khách không nhiều như ca ngày, nhưng suy nghĩ một chút, thời đại này người chịu bắt xe là người có tiền, cũng không phải mỗi một người đều có thể đúng giờ là tan sở.
Xe taxi chạy ca đêm chắc là rất tốt.
"Cái này chờ sáng sớm ngày mai sẽ biết." Giọng nói của Triệu Vệ Quốc so với ban ngày ung dung hơn rất nhiều.
Trên đường trở anh đã đại khái xem xét giá cả, dù là ca đêm thì hầu như không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mỗi ngày có một ngàn sáu, lái xe taxi cũng là kiếm tiền.
Hơn nữa Triệu Vệ Quốc cảm thấy, ca đêm cũng không nhất định là không kiếm được tiền, không chừng ca đêm kiếm được nhiều hơn ca ngày.
Sự thật chứng minh, Triệu Vệ Quốc đoán đúng rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, hơn năm giờ Triệu Vệ Quốc liền thức dậy đi đến công ty Đào Viên, những người chạy chuyến xe đêm vào sáu giờ sáng thì bàn giao công việc cho người chạy ca ngày, thuận tiện cũng đến chỗ Triệu Vệ Quốc ghi chép cây số và lượng chở khách tối hôm qua.
Nếu như lúc trước, mọi người cũng có chút bận tâm về tình huống ca đêm, ngày hôm qua sau khi bàn giao ca ngày, trong lòng những người làm ca đêm cũng cũng không chắc, nhưng sau khi chạy một ca đêm thì tất cả bọn họ đều an tâm.
Chạy xe taxi ca đêm lại kiếm nhiều hơn so với ca ngày, Triệu Vệ Quốc thống kê xong mười bảy chiếc xe, lúc thấy số liệu, khóe miệng căng thẳng treo lên mỉm cười.
Buổi trưa, Hứa Đào làm cơm trưa xong thì dẫn Triệu Lệ Nam đến đưa cơm cho Triệu Vệ Quốc, hộp cơm còn chưa có buông xuống, liền nghênh đón Triệu Vệ Quốc mặt đầy hưng phấn.
"Cho em, tự mình nhìn." Triệu Vệ Quốc giống như đứa bé lộ ra biểu tình kiêu ngạo ngây thơ, động tác giống như là vừa thi được một trăm điểm nên đưa cho cha mẹ xem vậy.
Hứa Đào nhướng mày nhận lấy sổ sách ghi chép mà Triệu Vệ Quốc đưa tới, cúi đầu nhìn lướt qua số liệu, cũng nhìn thấy số liệu của ca ngày và ca đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận