Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 324. Không thấy 3

Mẹ Triệu chỉ cảm thấy đã bị hai vợ chồng con trai lớn làm cho hồ đồ rồi, cha Triệu vì biết Triệu Vệ Quốc đã vay ba trăm nghìn, lo lắng mấy đêm không ngủ được, hai ngày nay mới bình thường một chút, vì chuyện của Triệu Vệ Cường, lại mất ngủ.
Thật sự con trai đều là người đến đòi nợ, bà sinh hai đứa con trai này, đứa này còn khiến người ta lo lắng hơn đứa kia.
“Cha mẹ, thực ra con và Vệ Quốc mở công ty kiếm được rất nhiều tiền, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, năm nay chắc chắn có thể mua nhà.” Ở điểm này Hứa Đào vẫn có tự tin.
Nói xong cô lại nhìn về phía Triệu Vệ Cường bên cạnh: “Nếu Vệ Cường đến Dương Thành lái taxi, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn so với thị trấn, tiền lương một tháng của chú ấy cũng năm sáu mươi đồng, tiền lương một tháng của tài xế taxi của công ty bọn con gần như bằng tiền lương một năm của Vệ Cường.”
“Bao nhiêu? Tiền lương một tháng gần như bằng một năm ư? Tiểu Đào, có phải con đã nói nhầm không, một tháng sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế?” Mẹ Triệu giật mình nói, thậm chí có hơi cà lăm.
Lái taxi mà thôi, một tháng kiếm được năm sáu trăm, vậy chẳng phải một năm càng nhiều hơn, mẹ Triệu kinh ngạc xong, ánh mắt nhìn về phía cha Triệu người trụ cột của nhà họ Triệu.
Cha Triệu nhìn Hứa Đào, cũng nhìn Triệu Vệ Quốc, bản thân ông đồng ý Triệu Vệ Cường đến Dương Thành, lúc nghe thấy lời của Hứa Đào nói, trong ánh mắt ông đều là sự nghi ngờ.
Dù ông không có trình độ gì, nhưng căn bản vẫn biết tính toán một chút, một tháng năm sáu trăm. vậy một năm là sáu bảy nghìn ư?
Thị trấn có hộ gia đình thu nhập trên mười nghìn đều hiếm thấy, hộ gia đình nào có thể thu nhập trên một nghìn, đều đã sống một cuộc sống không tệ rồi, ngay cả tưởng tượng cha Triệu cũng không tưởng tượng nổi gia đình thu nhập trên mười nghìn có được bao nhiêu tiền.
Mười nghìn đồng, có thể là một xấp thật dày.
“Mẹ nói không sai, là sự thật, một tháng kiếm được năm sáu trăm.” Hứa Đào gật đầu.
Sống chung mấy ngày nay, Hứa Đào cũng tin tưởng thái độ làm người của nhà họ Triệu, dù mẹ Triệu có thói xấu của người phụ nữ nông thôn, thích càm ràm với cha Triệu, nhưng cũng chỉ càm ràm với cha Triệu thôi, chuyện trong nhà, không tiết lộ một câu nào với người trong thôn bên ngoài.
Cũng vì vậy, chuyện Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào đã vay ba trăm nghìn đồng, cũng chỉ có mình người nhà họ Triệu biết.
“Ăn cơm, mặc kệ có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Bản thân Vệ Cường không muốn ở lại thị trấn thì cứ đến Dương Thành đi.” Trong lòng cha Triệu cũng ngạc nhiên, nhưng vẫn mở miệng ổn định mọi người.
“Vậy sính lễ…” Mẹ Triệu cũng không quên chuyện chính, tuy rằng thiếu chút nữa bà quên sau nhiều lần gián đoạn các kiểu.
“Đừng đòi nữa, Vệ Cường nói rất đúng, cô gái trong trắng được gả vào nhà, Vệ Cường không chịu thiệt.” Cha Triệu ngược lại rất thản nhiên, tuy Tôn Phương đã làm sai, nhưng cô ta và Triệu Vệ Cường chia tay rồi, nếu ỷ vào mình có lý, Tôn Phương không hợp đạo lý, vẫn cứ đòi nhà họ Tôn trả lại sính lễ, quả thực có thể làm như vậy.
Nhưng nếu nói đến phương diện tình cảm, dù sao cũng không nhân hậu lắm.
“Nhiều tiền như thế mà? Thật sự không đòi nữa?” Mẹ Triệu vẫn xót tiền.
Mỗi ngày đều sống tiết kiệm, ngay cả một xu cũng chia ra làm hai mà dùng, toàn bộ đều dựa vào bà tiết kiệm keo kiệt mới nuôi mấy người con lớn, nuôi sống cả nhà, mẹ Triệu nào cam lòng thật sự không đòi nhiều tiền như thế.
Nhưng cha Triệu, Triệu Vệ Cường đều nói không đi chất vấn nhà họ Tôn đòi tiền sính lễ nữa, một mình bà kiên trì thì có thể làm thế nào?
Mẹ Triệu nghĩ, trong lòng có chút buồn bực, cũng không còn muốn ăn cơm nữa, bỏ bát đũa xuống tức giận đi vào nhà bếp.
Mẹ Triệu tức giận xuống bàn, Triệu Vệ Cường cũng có chút áy náy, anh ta cầm đũa cúi đầu không nói chuyện.
Cha Triệu nhìn Triệu Vệ Cường: “Mẹ con là thương con, tiền sính lễ đó là tiền vốn cưới vợ con làm việc mấy năm để dành được, bà ấy là một người phụ nữ trưởng thành, con hãy thông cảm một chút, đợi qua mấy ngày bà ấy tự nghĩ thông là được rồi.”
Dù cha Triệu luôn có tính gia trưởng, cũng sẽ chán ghét mẹ Triệu đến tuổi hay lải nhải, nhưng ông và mẹ Triệu làm vợ chồng gần ba mươi năm, sớm đã thấu hiểu nhau, mẹ Triệu hừ nhẹ, cha Triệu cũng biết là vì sao.
“Con biết.” Triệu Vệ Cường gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận