Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 302. Giữ gìn 5

Ngoài mẹ Triệu đang giúp đỡ nhà hàng xóm ra, những người nhà họ Triệu khác đều đang ăn cơm trong nhà, đều rất hài lòng với tay nghề của Hứa Đào.
Vì nhiều ngày Triệu Lệ Nam chưa ăn cơm Hứa Đào nấu, cậu bé ăn rất nhiệt tình, không cẩn thận ăn quá nhiều.
Ăn cơm xong, Hứa Đào đành phải dắt cậu bé đi ra ngoài đi lại cho tiêu cơm, chuyện rửa bát liền giao lại cho Tôn Phương.
“Vệ Cường, đi theo anh ra ngoài đi dạo, anh có chuyện muốn nói với em.” Triệu Vệ Quốc cũng gọi Triệu Vệ Cường.
“Được.” Triệu Vệ Cường có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn theo Triệu Vệ Quốc ra ngoài.
Hứa Đào nấu cơm, Tôn Phương phụ trách rửa bát, Tôn Phương cũng không ý kiến, nhưng Hứa Đào và Triệu Lệ Nam chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau Triệu Vệ Quốc gọi Triệu Vệ Cường ra ngoài, nét mặt nghiêm túc.
Cũng không biết có phải cô ta tự mình chột dạ không, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đi cùng Triệu Vệ Cường ra ngoài, trong lòng cô ta liền lo lắng không yên.
“Vệ Lan, em rửa bát, chị có chút chuyện muốn ra ngoài một chuyến.” Tôn Phương nói xong, trực tiếp ném việc rửa bát cho Triệu Vệ Lan.
Triệu Vệ Lan còn muốn nói, cô ấy không rửa, kết quả Tôn Phương đã vội vàng chạy ra ngoài rồi, nhìn giống như có con cọp đuổi theo phía sau.
Triệu Vệ Lan bĩu môi buồn bực, thu dọn bát đũa của người trong nhà mang đến nhà bếp rửa.
Hứa Đào dẫn Triệu Lệ Nam đi một vòng sân đập lúa trong thôn, dù sân đập lúa cũng là bùn đất, nhưng diện tích lớn, vì mùa thu phải phơi hạt kê, nên đất đã được nện rất bằng phẳng, cũng dễ đi hơn con đường bùn lầy khác.
Hứa Đào dẫn cậu bé lượn quanh một vòng, trời lạnh mặt trời có hơi nắng, Hứa Đào định dẫn cậu bé quay đầu về nhà.
“Mẹ ơi, thím.” Triệu Lệ Nam tuổi nhỏ, cậu bé đi đường cũng không đàng hoàng, lúc tâm trạng tốt, thì thích nhảy nhót, cái đầu nhỏ nhìn khắp nơi, sau khi bụng tiêu cơm rồi, cậu bé đi đường cứ nhảy nhót lung tung, nhưng cậu bé vẫn rất lanh mắt.
“...” Hứa Đào cúi đầu nhìn Triệu Lệ Nam, nhìn theo tầm mắt của cậu bé, bất ngờ nhìn thấy Tôn Phương đang kéo một người đàn ông, hai người đi qua khe hở của căn nhà bên cạnh sân đập lúa có chút gấp gáp.
Vì là góc khuất, nên Hứa Đào và Triệu Lệ Nam nhìn qua, người bên kia không quay đầu lại sẽ không phát hiện được có người.
Nếu nói trước đây chỉ nghi ngờ Tôn Phương, vậy thì lúc này Hứa Đào căn bản có thể xác định Tôn Phương quả thực đã đội mũ xanh cho Triệu Vệ Cường, thời đại này vợ chồng rất ít khi lôi lôi kéo kéo ở bên ngoài.
Tôn Phương và người đàn ông đó không đơn giản, mà nhìn dáng dấp đối phương, người đàn ông đó có lẽ còn là người thôn họ Triệu.
Hứa Đào mím môi: “Đi, Tiểu Nam, chúng ta mau về nhà.”
“Sao vậy? Mẹ.” Triệu Lệ Nam ngước cái đầu nhỏ lên thắc mắc.
“Về nhà tìm chú con.” Chú con anh ta sắp bị cắm sừng rồi, phải mau trở về nói với anh ta.
“Dạ.” Triệu Lệ Nam cũng không hỏi thêm nhiều nữa, ngoan ngoãn nắm tay Hứa Đào đi về nhà.
Nhưng hai mẹ con mới đi một nửa, liền nhìn thấy Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường sóng vai đi đến, vẻ mặt Triệu Vệ Cường u ám, chắc hẳn Triệu Vệ Quốc đã nói chuyện liên quan đến Tôn Phương với Triệu Vệ Cường, nhìn tình trạng Triệu Vệ Cường có chút ủ rũ và tức giận.
“Cha, chú nhỏ.” Triệu Lệ Nam nhìn thấy hai người, cũng buông lỏng nắm tay Hứa Đào, háo hức nhào đến bọn họ.
Triệu Vệ Cường nhìn thấy Triệu Lệ Nam nhào qua không nói chuyện, dường như tâm trạng cũng không tốt lắm.
Triệu Vệ Quốc cúi đầu, đưa tay nắm tay nhỏ của Triệu Lệ Nam ôm lấy cậu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Đào.
Hứa Đào cũng nhìn hai anh em bọn họ, đang suy nghĩ có nên nói ra chuyện ban nãy nhìn thấy không, thì cậu bé Triệu Lệ Nam đã thốt ra rồi.
“Mẹ ơi, không phải mẹ muốn tìm chú sao?” Triệu Lệ Nam nhìn về phía Hứa Đào thắc mắc hỏi.
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu, nhìn về phía Triệu Vệ Cường trả lời.
“Chị dâu chị có chuyện muốn tìm em sao?” Triệu Vệ Cường hỏi.
Hứa Đào hơi ngại ngùng, cô sợ mình nói ra, Triệu Vệ Cường cảm thấy khó xử, nhưng vẫn phải nói: “Chuyện liên quan đến Tôn Phương!”
“...” Sắc mặt Triệu Vệ Cường vốn u ám, càng u ám hơn.
Anh ta không tin Tôn Phương sẽ đối với anh ta như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận