Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 438. Hối hận 4

"Cô được lắm, làm phụ nữ mà lười biếng giữa trưa chạy đi ra ngoài một chuyến xong còn ở đây mạnh miệng, xem ra là cả người ngứa ngáy cũng muốn bị đánh. Được, hôm nay ngay cả cô tôi cũng đánh, đánh chết đám đê tiện các người, đỡ ngày ngày phải lãng phí cơm gạo." Bà cụ mắng, giơ chổi múa tới.
Đừng xem bà cụ Diệp tuổi tác đã lớn, nhưng mà sức lực cũng không nhỏ, Ngô Huệ không muốn đánh trả, chẳng qua là định cướp cây chổi lại.
Bà cụ Diệp quá hung ác, mở miệng là nói đánh chết người, Ngô Huệ bị đánh không ít, Diệp Tiểu Cầm muốn giúp ngăn cản một chút, cũng bị đánh chừng mấy lần, chổi dùng quét sân, không hề sạch sẽ, từng cành trúc nhỏ thiếu chút nữa đâm mù mắt.
Ngô Huệ cúi đầu đưa tay lấy lại cây chổi, chật vật phát lực đoạt lấy.
Bà cụ Diệp bị đoạt mất cây chổi, người cũng lảo đảo mấy bước, không đứng vững thiếu chút nữa té.
Lúc Diệp Chấn Hoa trở về, vừa vặn thấy một màn bà cụ Diệp lảo đảo này, nhất thời lửa giận bốc lên ba thước.
"Ngô Huệ, cô có còn là người hay không, cô lại dám đánh mẹ." Diệp Chấn Hoa tức giận rống lên, vội vàng chạy vào đỡ bà cụ.
Bà cụ Diệp thấy con trai trở lại, lúc múa chổi muốn đánh người đầy sinh lực, vào lúc này lại làm ra vẻ tùy thời sẽ ngất đi.
"Chấn Hoa! Người vợ này của con, dẫn theo đám nhóc này muốn đánh chết mẹ, thật không có lương tâm mà. Nó đây là thấy mẹ chướng mắt." Bà cụ Diệp dùng một tay nắm cánh tay Diệp Chấn Hoa, khóc kể đấm ngực.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng thương tâm, thân thể không tốt, không chịu nổi dày vò, không có chuyện gì, có con trai ở đây, con trai giúp mẹ hả giận." Diệp Chấn Hoa dụ dỗ, đỡ bà cụ.
"Chấn Hoa, nếu thì con đưa trở về quê quán đi, một mình mẹ không có chuyện gì. Chính là mẹ già rồi, thân thể càng ngày càng tệ, mẹ rất sợ, thật sợ ngày nào nhắm mắt lại thì không thể tỉnh nữa, cũng không thể thấy cháu trai."
"Mẹ chậm một chút đi, đừng nóng, cháu trai nhất định sẽ có. Tới đây, con đỡ mẹ đi vào nhà nằm nghỉ một lát, con sẽ dạy dỗ bọn họ." Diệp Chấn Hoa kiên nhẫn dụ dỗ.
Đối mặt Ngô Huệ bọn họ, bà cụ vô cùng không nói lý lẽ, nhưng khi hướng về phía Diệp Chấn Hoa thì xui theo rất nhiều, gật đầu để con trai đỡ đi vào nhà, còn được hầu hạ nằm xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì là giờ tan học, hai chị em Diệp Tiểu Thư và Diệp Tiểu Họa cũng trở lại, vừa đi vào cửa thấy mẹ và các chị gái, mọi người đều không nói, cũng không cần hỏi, liền biết chắc lại phải bị mắng.
Diệp Chấn Hoa trấn an bà cụ xong, sậm mặt đóng lại cửa phòng của bà cụ, lúc đi ra, thấy sáu đứng mẹ con trong sân, xếp thành hàng, mỗi một người đều xụ, không hề có nụ cười, trong lòng khó hiểu cảm thấy cuống cuồng.
"Ông đây kiếm tiền cung phụng mọi người ăn uống, đi học, không phải để cho mọi người khinh thường phụ trưởng bối, nếu có lần sau nữa thì cút ra ngoài, đừng ở nhà chướng mắt." Diệp Chấn Hoa dạy dỗ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ: "Còn có hai đứa trở lại làm gì, không phải đang ở nhà trọ trường học sao? Cha để cho hai đứa đi học, thì phải nghiêm túc học thật tốt, đóng học phí tốn tiền, dám lơ là cơ hội học tập, nhìn xem cha có đánh chết hai đứa hay không."
". . ." Tất cả mọi người đều không lên tiếng, như là chim cút tụm lại lắng tai nghe dạy dỗ.
"Trời cũng tối rồi, cô còn không đi làm cơm?" Diệp Chấn Hoa mắng xong, thấy bọn họ cũng không lên tiếng, tròng mắt phiền não nhìn về phía Ngô Huệ.
Ngô Huệ vểnh môi yên lặng, làm xong quyết định trở lại ly hôn, bây giờ lại ầm ĩ một trận như vậy, cũng để cho lòng cô ấy lạnh hơn một ít.
"Diệp Chấn Hoa, chúng ta ly hôn đi." Ngô Huệ đi mấy bước, lấy hết dũng khí nhìn về phía Diệp Chấn Hoa trực tiếp mở miệng.
Diệp Chấn Hoa ngẩn ra: "Cô nói gì?"
Ly hôn? Ngô Huệ lại nói muốn ly hôn.
"Đang êm đẹp mà cô lại giở trò gì, ly hôn, cô ly hôn rồi thì có thể đi đâu, nguyên tắc chuẩn mực, cái gì cũng không biết, mấy thập niên lởn vởn trong phòng bếp, tài nấu nướng cũng cứ như vậy, ly hôn, không có tôi kiếm tiền nuôi, cô còn không phải ngủ ngoài đường nhặt rác kiếm sống sao?" Diệp Chấn Hoa vừa nói chuyện, cảm thấy Ngô Huệ đang phát điên.
Một người phụ nữ nông thôn không biết chữ, không sanh được con trai, cũng không kiếm được tiền, ban đầu nếu như không phải nể mặt mũi của anh ta, cô ấy có thể làm việc ở phòng bếp công ty Đào Viên mấy tháng không, tài nấu nướng kia của cô ấy cũng không biết tự mình kiểm điểm sao?
Còn nói gì mà ly hôn, ly hôn xong thì chỉ có thể nhảy sông, anh ta còn phải mất công mò thi thể.
"Tôi biết anh coi thường tôi, lúc kết hôn đã không vừa ý, tôi không có đi học, ở nông thôn, dáng dấp cũng không đẹp. Anh là quân nhân, ở bộ đội có có tiền lương, thật rạng rỡ." Ngô Huệ vừa nói nhìn Diệp Chấn Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận