Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 453. Trứng gà 3

“Chắc chắn là nước ngoài.” Thà Hứa Đào không mua, nếu đã muai chắc chắn càng không tùy tiện lấy đồ rẻ: “Con trai, còn đang nghi ngờ sức mạnh tiền bạc của mẹ sao?”
“Quyết định như vậy đi, người nuốt lời béo hai mươi lăm ký, giờ con đi làm đề luyện tập.” Vẻ mặt đàm phán Triệu Lệ Nam cố gắng chống đỡ một khắc trước đã hoàn toàn sụp đổ, cậu bé tự mình vội chuyển ba mươi quyển đề luyện tập dày cộp về lại phòng, cười toe toét.
Hứa Đào bước tới, đứng ở cửa phòng nhìn Triệu Lệ Nam, lắc đầu.
Haizz, hành động của chú lừa đeo củ cà rốt mới miễn cưỡng đi mấy bước như thế này thật sự khiến Hứa Đào bất lực, cứ khăng khăng đầu óc thông minh bình thường không làm bài tập, thành tích giữ nguyên như cũ.
Đợi, đợi đến ngày nào đó cậu đánh mất hạng nhất, Hứa Đào sẽ để cho cậu lĩnh hội giá trị vũ lực đáng sợ của người mẹ già. Nhưng Hứa Đào lại cảm thấy khả năng này rất nhỏ, ai bảo cái đầu con lừa nhỏ này thông minh chứ!
Vẫn là xem tình hình những đề luyện tập tối qua của cậu bé trước, thăm dò nền tảng của cậu, biết cậu vé đến trình độ nào cô cũng có thể yên tâm một chút.
“Bạn học Triệu Lệ Nam, mẹ hữu nghị nhắc nhở, đề luyện tập phải viết chữ đàng hoàng, đúng chín mươi phần trăm. Cố lên, “Robot đại chiến” và các chú rùa nhỏ của con đang đợi con.” Hứa Đào động viên xong chuẩn bị xuống lầu.
“Dạ, đúng rồi, xét thấy con mới lớp bốn, sách giáo khoa trung học cơ sở mẹ cũng có mua, đặt ở dưới lầu, có chỗ nào không hiểu cần sách học tập, con tự mình xuống dưới lấy.” Hứa Đào lại dặn dò hai câu, sau đó mới thong thả rời đi.
Nhưng Triệu Lệ Nam đã hoàn toàn đắm chìm trong đại dương đề luyện tập rồi, không có gì có thể so sách được Garage Kit, càng khiến cậu có động lực hơn.
Ba mươi quyển đề luyện tập, toàn bộ cuối tuần Triệu Lệ Nam đều trôi qua trong đống đề.
Nói thật, Hứa Đào cũng không ngờ tới cậu bé sẽ cố gắng như thế, nếu không biết, cậu bé là vì “Thiếu niên Ninja rùa đột biến” và “Robot đại chiến”, suýt chút nữa Hứa Đào nghi ngờ, cậu đang vì thi đại học thủ đô, quá liều mạng rồi.
Cuối tuần trôi qua, Triệu Lệ Nam thành thật đến trường học, trước khi đến trường còn tiện tay nhét vào trong cặp sách mấy quyển đề luyện tập.
Hứa Đào trái lại cũng không quản cậu, hôm nay cô cũng rất bận, cha mẹ Triệu từ quê lên, xe lửa đến ga vào buổi trưa.
Trễ một chút Triệu Vệ Quốc sẽ lái xe đi đến nhà ga đón, cô cũng phải vội vàng ra ngoài mua đồ về nấu cơm.
Triệu Vệ Quốc ở Công ty Đào Viên xem sinh viên quản lý mới tuyển dụng, một thanh niên hai mươi mấy tuổi, rất thông minh, đã nhận việc mấy ngày nay, mấy ngày đi làm cũng không xảy ra sai lầm, ghi chép cũng rất chi tiết.
Thấy cậu ta như thế, Triệu Vệ Quốc cũng yên tâm một chút đợi thời gian gần mười một giờ, anh mới lái xe từ Công ty đến ga xe lửa đón người.
Anh đến rất sớm, làn người chen chúc bên ngoài ga xe lửa, nhưng đoàn xe của nhóm người cha Triệu ngồi còn chưa vào ga.
Hơn mười hai giờ, cuối cùng xe lửa cũng vào ga, ở cửa ga cũng có hành khách lục tục ra ngoài, sau đó người càng ngày càng nhiều, Triệu Vệ Quốc đứng ở cửa nhà ga vẫn luôn chú ý, sợ người nhà chen chúc trong nhóm người không nhìn thấy.
Cho đến khi phần lớn hành khách xuống xe đều rời đi gần hết, Triệu Vệ Quốc mới nhìn thấy bóng dáng của nhóm người cha mẹ Triệu, một nhóm năm người đi rất chậm, xách túi lớn túi nhỏ rất nhiều đồ.
Ngô Lâm Tiêu vác một cái hành lý, trong tay còn xách hai cái túi nhỏ, Triệu Vệ Cúc cũng xách một cái túi, đồng thời cầm một cái bao bố, trong bao đựng ba con gà, đầu gà chui ra ngoài bao.
Ngô Học Văn mười hai tuổi cũng vác cặp sách của mình, cậu bé gầy yếu, lớn hơn Triệu Lệ Nam hai tuổi, nhưng vóc dáng dường như không chênh lệch lắm, lúc này đang cẩn thận bê một cái giỏ trúc.
Bên cạnh mẹ Triệu đỡ cha Triệu đi, từ chỗ xa xa, men theo cầu thang đi xuống, trong tay cha Triệu cầm cây gậy gỗ, đôi mắt dường như híp lại, giống như không mở ra được, tay còn lại vịn vách tường sát cầu thang.
Từ trong điện thoại Triệu Vệ Quốc liền biết, bệnh tình của cha Triệu rất nghiêm trọng, trong nhà quen thuộc cũng phải mò đường đi, lúc này nhìn thấy tình trạng của cha Triệu anh mới biết được tình hình cụ thể, cảm nhận biết được qua điện thoại với sau khi nhìn thấy cha thật sự không giống nhau. Nhất thời mũi chua xót vừa áy náy, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
“Vệ Quốc!” Mẹ Triệu đang đỡ cha Triệu, cả nhà ba người Triệu Vệ Cúc cũng chậm rãi bước, phối hợp với tốc độ của cha Triệu, cũng không sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận