Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 555. Sai sự 3

Hứa Đào rất ít khi đi phán xét một người đúng hay sai, giống như nguyên tắc của phụ nữ, cô vẫn luôn bao dung với phụ nữ hơn, cô hiểu rõ, phụ nữ của thời đại này sống vất vả thế nào.
Người xưa có câu, phụ nữ không có tài thì chính là đức, trở thành một cách nói trói buộc phái nữ.
Hứa Đào vẫn luôn không tán thành, sau này cô gặp được rất nhiều phụ nữ học vấn cao, mà những người phụ nữ học vấn cao này tiếp nhận, hưởng thụ hết thảy giáo dục, điều tốt đẹp, hầu hết đều đã gả cho người Nhật.
Đây là sự cố chấp của Triệu Vệ Lan, Hứa Đào vĩnh viễn không thể nào hiểu được, trình độ học vấn của cô không tính là cao, ở thời đại sinh viên trường đại học danh tiếng khắp nơi của sau này, tại nơi làm việc, cô đã từng vì thua thiệt trình độ học vấn, cơ hội thăng chức giống nhau, nhưng cô không sánh bằng đồng nghiệp học đại học danh tiếng.
Nhưng khi những người phụ nữ trình độ học vấn cao cô từng ngưỡng mộ lấy chồng Nhật.
Hứa Đào lắc đầu cười chế nhạo, nếu hưởng tài nguyên giáo dục tốt nhất, được gọi là người phụ nữ trình độ học vấn cao gương mẫu của thời đại, cuối cùng lại gả cho người Nhật.
Giống y như Triệu Vệ Lan, cô ấy nhận được điều kiện sống trọng đãi nhất trong số bốn đứa con nhà họ Triệu, chuyện làm ra trái lại là chuyện không biết xấu hổ nhất.
Cái cô theo đuổi có chút bất đồng với sự cố chấp của người bình thường, Hứa Đào tự hỏi là một người bình thường, cũng là một người nông cạn, cô sợ đau cũng sợ chết.
Đã từng xem phim, nhìn thấy đặc vụ người Hoa bị người Nhật nghiêm hình ép cung, cô cũng từng suy nghĩ, mình là người sợ đau như vậy, ở thời đại đó, có phải sẽ đưa ra lựa chọn không biết xấu hổ không.
Cô từng suy nghĩ rất nghiêm túc, đáp án là sẽ không.
Con người đều sợ chết, sợ chết là bản năng, nhưng yêu nước cũng là bản năng giống như thế, sao con người có thể học tập tri thức mà quên đi lịch sử khắc sâu.
“Anh ấy là người Nhật, nhưng anh ấy không làm gì sai, anh ấy rất thích văn hóa của chúng ta bên này…”
“Triệu Vệ Lan.” Hứa Đào nâng cao giọng quát Triệu Vệ Lan ngừng lại: “Học tập là vì làm mạnh đất nước, tuổi trẻ mạnh thì nước mạnh. Đã từng có bao nhiêu học giả đến đất nước cậu ta, vì trở về tổ quốc xây dựng quê hương lạc hậu, bị hành hạ, có biết bao nhiêu người trong số bọn họ, chỉ cần lựa chọn quên đi gốc gác thì có thể đổi lại bao nhiêu vinh hoa phú quý em có biết không? Những người đó đều không, còn em dựa vào cái gì mà quên đi?”
“Bao nhiêu người dùng máu tươi đổi lấy hòa bình, vô số anh hùng vô danh, sự hy sinh của bọn họ, chị chưa từng quên, người nhà họ Triệu, từ lớn đến nhỏ, từ cha Triệu đến Tiểu Nam, ai cũng không dám quên, sao em lại dám?”
“Nước Hoa chúng ta không đủ mạnh, cần phát triển tiến bộ, chúng ta có thể học tập lấy thừa bù thiếu, cách chữa bệnh tiên tiến, thiết bị điện tử của người Nhật, chị có thể tiếp nhận rất nhiều thứ của người Nhật. Nhưng chị không tiếp nhận được người Nhật, bất luận học thức cậu ta như thế nào, dáng dấp ra sao, phẩm hạnh thế nào đều không nên trở thành cái cớ của tình yêu không phân biệt đất nước.”
“Tình yêu, nó chính là có biên giới, người khắc ghi lịch sử nước Hoa, vĩnh viễn không thể yêu người Nhật, đây là sự thật. Lúc người Hoa đối mặt với người Nhật, trên mặt có thể cười ha ha, nhưng sau lưng đang mắng đmm, đó cũng là sự thật, trên mặt cười ha ha là vì học tập sự tân tiến đó không đủ bù đắp cho mình, sau lưng mắng người, mà không phải hỏi thăm ông bà tổ tiên ngay trước mặt cậu ta, đó cũng đã là thái độ đúng mực lớn nhất của người Hoa chúng ta rồi.”
“Không phải mà…” Triệu Vệ Lan khóc, vừa khóc vừa lắc đầu liên tục, cô ấy đã bị ánh mắt của Hứa Đào đâm bị thương rồi.
Cô ấy không ngờ, chị dâu Hứa Đào sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn mình, người khai sáng này đã từng ở trong thế giới cô ấy theo đuổi, người cô ấy vẫn luôn sùng bái.
Trong đôi mắt chị ấy giống như trộn lẫn đao kiếm, chém cô ấy tan nát.
Hứa Đào mím môi, giọng điệu rất kiên định, nhìn thấy Triệu Vệ Lan dường như sụp đổ, cô vẫn tiếp tục bỏ thuốc mạnh như cũ: “Cha tìm đối tượng cho em, muốn gả em đi, để cho em chết tâm với người Nhật kia. Chị rất không tán thành, đương nhiên, không tán thành không phải là vì ủng hộ cái gọi là tình yêu của em, mà là sợ em như thế này làm hại đàn ông tốt nước Hoa chúng ta, chị sợ em làm bẩn tâm hồn bọn họ.”
“Chị bảo Triệu Vệ Quốc đi thư viện mượn những tài liệu và ghi chép liên quan đến lịch sử, trễ một chút sẽ cầm đến phòng em. Tài liệu rất nhiều, dẫu sao giai đoạn lịch sử đó quá lâu quá dài, chị hy vọng em đọc cho kỹ, một tháng đọc không xong thì hai tháng, hai tháng đọc không xong thì ba tháng.”
“Nếu vẫn không được, vậy thì đọc một năm, đọc hai năm, đọc đến khi nào em ý thức được mình là một người Hoa, đọc đến khi em có thể khắc sâu vào tim giai đoạn lịch sử này mới ngừng.”
“Đương nhiên chị cũng không ôm hy vọng, dẫu sao đi học, những lịch sử trong sách đó cũng không thể dạy được em, để em nhớ kỹ lịch sử. Chắc hẳn những cuốn tài liệu nãy cũng rất khóc, chị cảm thấy nhốt em trong căn phòng này, không đói chết em, cũng không lạnh chết em, như vậy cũng đủ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận