Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 303. Giữ gìn 6

“Chú ơi, thím ở bên kia.” Hứa Đào vẫn đang khó xử, cậu bé Triệu Lệ Nam này lại không kiêng dè gì, cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy Hứa Đào nói Tôn Phương, cậu bé cũng biết Tôn Phương là thím, lại nhớ đến vừa nãy đã nhìn thấy Tôn Phương, liền giơ cái tay nhỏ chỉ.
“Thím của cháu sau? Thím ấy ở đâu?” Triệu Vệ Cường lập tức ngồi xuống hỏi Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam cảm nhận được sự tức giận của Triệu Vệ Cường phát ra, dù sao lúc anh ta ngồi xuống hỏi Triệu Lệ Nam, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, có thể là giận đến mức tâm trạng mất khống chế.
Vừa nãy anh cả đã nói với anh ta chuyện liên quan đến Tôn Phương, nhưng ám chỉ cũng chưa đủ rõ ràng, có lẽ ý là muốn anh ta chú y Tôn Phương một chút, tình hình Tôn Phương không đúng lắm.
Triệu Vệ Cường không tin lời Triệu Vệ Quốc lắm, anh ta cảm thấy Tôn Phương không phải loại phụ nữ đó, anh ta cũng đối xử tốt với cô ta, căn bản thứ cô ta muốn, đều cố gắng làm hài lòng cô ta, sao Tôn Phương có thể làm chuyện lung tung được!
Nhưng đột nhiên nghe thấy Triệu Lệ Nam nhìn thấy Tôn Phương, anh ta nhớ đến vừa nãy trước khi ra khỏi nhà, Tôn Phương vẫn đang rửa bát trong nhà, sao đang yên lành lại chạy đến sân đập lúa gần đây.
“Chú ơi, ở bên kia.” Triệu Lệ Nam chỉ.
“Tôn Phương và một người đàn ông đã đi dọc theo khe hở bên kia ra vườn rau phía sau.” Hứa Đào thở dài một hơi nói ra sự thật.
Triệu Vệ Cường ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Đào, hai mắt đỏ run rẩy một cái: “Chị dâu, chuyện chị nói là thật sao?”
“Chị lừa chú làm gì?” Hứa Đào trả lời: “Không tin chú hỏi Tiểu Nam, Tiểu Nam, lúc nãy chúng ta nhìn thấy cô của con, bên cạnh còn có một chú nữa đúng không?”
“Dạ. Nhìn thấy thím và một chú lạ mặt.” Triệu Lệ Nam gật đầu.
Triệu Vệ Cường nhìn thấy Triệu Lệ Nam gật đầu nói, lập tức nâng bước chạy về phía Hứa Đào nói, Triệu Vệ Quốc cau mày, cũng chuẩn bị chạy theo xem tình hình.
Hứa Đào nhìn thấy Triệu Vệ Cường hoàn toàn nổi giận, cũng muốn dẫn Triệu Lệ Nam về nhà, nhưng lại sợ không bắt được Tôn Phương, hoặc tạo ra hiểu lầm gì đó, liền bế Triệu Lệ Nam nhét vào lòng Triệu Vệ Quốc, đồng thời di chuyển bước chân vội đuổi theo Triệu Vệ Cường.
Đường đi trong thôn họ Triệu thuận tiện, nhưng vườn rau phía sau sân đập lúa lại chỉ có một con đường nhỏ, đi qua từ con đường nhỏ chính là một cánh đồng lớn, trên đồng có rất nhiều đống rơm.
Lúc Hứa Đào đi ra đường nhỏ, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Triệu Vệ Cường, anh ta đang đứng yên lặng bên cạnh một đống rơm.
Triệu Vệ Quốc cũng bế Triệu Lệ Nam đi qua, cậu bé Triệu Lệ Nam còn nhỏ, cũng không hiểu được tình huống phức tạp trước mắt, được Triệu Vệ Quốc bế đến.
“Cha ơi, đó là cái gì?” Triệu Lệ Nam rất thích rơm và người rơm cắm trong ruộng, liền cất tiếng hỏi.
Theo lời Triệu Lệ Nam nói, đống rơm chất phía sau bên cạnh Triệu Vệ Cường, đầu Tôn Phương cẩn thận dò xét, lại bất ngờ nhìn thấy Triệu Vệ Cường, nhất thời sửng sốt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Vệ, Vệ Cường!” Cả người Tôn Phương cùng ấp úng, hận không thể chết đi.
Cô ta nói gì cũng không ngờ đến, nghe thấy tiếng của Triệu Lệ Nam, sau khi thò đầu ra lại trực tiếp đối diện với tầm mắt của Triệu Vệ Cường.
Anh ta đến khi nào, lại đứng sau đống rơm bao lâu, anh đã nghe được bao nhiêu, tiêu rồi, tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi.
“Tôn Phương!!!” Triệu Vệ Cường nghiến răng nghiến lợi gọi tên Tôn Phương, tức giận trợn mắt nhìn cô ta, dường như sắp ói ra một ngụm máu tươi.
Anh ta tin tưởng Tôn Phương như vậy, thậm chí vừa nãy còn bảo vệ Tôn Phương, Tôn Phương muốn mua tivi, anh ta đã tốn biết bao nhiêu tâm tư mới mua được cái tivi trắng đen, cô ta mở miệng muốn sính lễ hai ba trăm, anh ra cũng đã tiêu hết tiền mình tích góp được, còn tiêu thêm của cha mẹ mấy trăm đồng.
Cô ta muốn náo nhiệt, muốn nở mày nở mặt, anh ta đón cô ta vào cửa, mở tiệc mời gần mười bàn khách khứa, anh ta nghe lời cô ta dụ dỗ, kết quả cô ta liền đối xử với anh ta như vậy.
“Vệ Cương, anh, anh nghe em giải thích.” Tôn Phương xua tay, hốc mắt liền ầng ậng nước, lắc đầu liên tục lui về phía sau.
“Thằng khốn nạn mày cút ra đây cho tao, tao muốn nhìn xem là thằng chó nào cắm sừng Triệu Vệ Cường tao!” Triệu Vệ Cường tức giận lớn tiếng mắng đống rơm phía sau.
Tác giả có lời muốn nói: Trời thật lạnh, nón thật xanh! Haizz!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận