Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 106. Buông tha 4

"Tiểu Nam, chạy chậm một chút, coi chừng té." Hứa Đào ở phía sau nhắc nhở, nhìn đứa nhỏ chạy, lòng liền phát hoảng, nhưng không làm gì được Triệu Lệ Nam đang vui vẻ, hoàn toàn không khống chế được, tự mình chạy về phía trước.
"Ha ha ha, mẹ không đuổi kịp con.”
Ai muốn đuổi theo tên tiểu quỷ con chứ! Hứa Đào không khỏi tức cười, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Triệu Lệ Nam, sau đó liền thấy nhà cuối ngõ hẻm có một người phụ nữ ăn mặc quần áo đẹp đẽ đi ra, Triệu Lệ Nam cầm dù quay đầu nhìn Hứa Đào, không chú ý, đứa nhỏ liền trực tiếp đụng phải người phụ nữ kia.
"Đứa nhỏ chết tiệt này, đi bộ không nhìn đường sao?” Âm thanh của Chu Vũ có chút bén nhọn, hai tay che chở bụng mình, quát Triệu Lệ Nam.
". . ." Triệu Lệ Nam quay đầu, đứa nhỏ ngây ngốc đứng đó, trực tiếp bị Chu Vũ quát cho bối rối.
"Xin lỗi, mới vừa rồi nó không chú ý, đụng vào cô rồi sao?" Hứa Đào cau mày, lập tức mau đến gần nói xin lỗi.
Cô biết Chu Vũ, hai người thuộc về loại quen biết gặp mặt gật đầu một cái, cũng chưa từng nói chuyện, hơn nữa bởi vì chuyện của Chu Hải Chí, ấn tượng của Hứa Đào cũng theo bản năng đối với Chu Vũ vốn liền đặc biệt không tốt.
"Mẹ." Triệu Lệ Nam nhìn Hứa Đào đến gần, đứa nhỏ lập tức kéo dù trốn sau lưng cô, sợ sệt nhìn Chu Vũ.
"Mang con ra cửa, không biết là phải trông coi cẩn thận sao? Đụng phải tôi nữa chứ." Chu Vũ nhìn về phía Hứa Đào, thái độ có chút bất mãn, nhưng vẫn thu liễm một ít.
Cô ta biết Hứa Đào, từ khi một nhà Hứa Đào dọn tới đường Thủy Âm, cô ta có chú ý tới Hứa Đào, dù sao cũng là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại tự tin, người phụ nữ như vậy, cô ta rất khó không chú ý đến, huống chi chồng của cô ta là Hồ Kiện ít ngày trước còn nói qua, nói trong hẻm có nhà nọ mới dọn tới, có một người phụ nữ vóc người thật xinh đẹp.
Đàn ông cũng có thể chú ý tới Hứa Đào, huống chi cô ta cũng là một người thích phụ nữ đẹp, phụ nữ đối với một người phụ nữ xinh đẹp khác, trời sinh liền tràn đầy địch ý.
"Xin lỗi, cô có bị thương tới chỗ nào không?" Hứa Đào vẫn khách khí hỏi.
"Sau này chú ý một chút." Chu Vũ bĩu môi, tròng mắt đánh giá Hứa Đào, cũng nhìn con lươn cô trong tay xách một cái.
Thời đại này người ăn lươn không nhiều, biết nấu lươn thành món ăn ngon cũng không nhiều, dẫu sao nấu lươn phí dầu, hơn nữa không làm tốt còn có một cổ mùi tanh của đất.
" Được." Hứa Đào dĩ nhiên là ngượng ngùng gật đầu: "Tiểu Nam, nói xin lỗi dì đi."
"Cháu xin lỗi ạ." Triệu Lệ Nam nhô đầu nhỏ, sợ hãi nói xin lỗi.
Chu Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn Hứa Đào và Triệu Lệ Nam một cái, vòng qua hai mẹ con mà tự ý rời đi, eo nhỏ cũng hăng hái cong lên.
Hứa Đào nhìn bóng lưng Chu Vũ hồi lâu, ngay sau đó mới nhìn Triệu Lệ Nam: "Tiểu Nam, biết mới vừa rồi mình sai chỗ nào không?" Giọng nghiêm nghị.
"Biết ạ." Triệu Lệ Nam chu cái miệng nhỏ nhắn, rũ thấp đầu.
"Sau này còn dám không nghe lời hay không?" Hứa Đào tức giận chất vấn.
Cô vốn là lo lắng cho đứa nhỏ, trong tay kéo một cái dù to, tiểu quỷ mới ba tuổi, người còn không cao bằng dù, kéo dù chạy nếu té hoặc là dập đầu cũng rất nguy hiểm.
May mới vừa rồi chẳng qua là đụng vào người, đứa nhỏ đi bộ cũng mạnh hơn so với đứa nhỏ cùng lứa, không dễ dàng té như vậy, nếu không thật không biết sẽ như thế nào.
"Tiểu Nam nghe lời, mẹ đừng hung dữ với con." Triệu Lệ Nam đỏ mặt, trong hốc mắt nhỏ hiện lên nước mắt.
Hứa Đào hết cách với đứa nhỏ, nhưng cũng không có ý định cứ bỏ qua như vậy: "Về nhà đánh con, biết điều đi bộ, không thể chạy nữa, biết không?"
“Dạ." Triệu Lệ Nam ngẩng đầu, kéo dù một đường về nhà.
Hứa Đào đến nhà liền cất tôm và lươn, lươn đồng sống rất dai, miệng bị chuỗi rơm xâu lại nhưng vẫn sống được, Hứa Đào liền cầm một chậu nước đến, ném con lươn vào, lấy thêm nắp đậy chậu nước lại để ngừa lươn chạy ra ngoài.
Triệu Lệ Nam đến nhà, để dù xuống ở cửa phòng khách, đứa nhỏ liền chạy vào phòng, giống như là sợ bị đánh, nhào lên giường, còn dùng thảm bao lấy mình.
Hứa Đào giải quyết xong mọi chuyện, liền tìm đứa nhỏ một vòng, ngay sau đó mới phát hiện đứa nhỏ núp ở trên giường.
"Triệu Lệ Nam." Hứa Đào đi vào phòng, giọng nghiêm khắc kêu tên cậu bé.
Đứa nhỏ núp ở trong thảm run rẩy, nắm thảm không dám ló đầu, Hứa Đào không tiếng động thở dài tiến lên, kéo thảm xuống, đứa nhỏ sức yếu, muốn nắm chặt tấm thảm không buông nhưng vẫn bị Hứa Đào thành công vén lên.
Mất đi thảm bảo vệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Lệ Nam liền lộ ra. Cậu bé vùi mình trong thảm, hai mắt đứa nhỏ ngấn lệ mông lung nhìn cô, làm bộ đáng thương bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
"Mẹ cũng còn chưa đánh con, sao con lại khóc hả?" Hứa Đào vừa nhìn thấy nước mắt của đứa trẻ, lòng cũng chua xót một mảng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận