Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 590. Ổn thỏa 1

“Con biết.” Triệu Lệ Nam hiểu rõ Triệu Lệ Noãn, cũng hiểu Hứa Đào, cô rất sợ lạnh, trừ khi công việc cần thiết, nếu không đến buổi tối mùa đông căn bản không chịu ra ngoài.
Cho nên không cần nghĩ nhiều, cậu cũng biết, chắc chắn con bé trong lòng khóc lóc thút thít, vợ chồng họ hết cách mới đành phải dẫn con bé ra ngoài.
Triệu Lệ Noãn cười híp mắt dựa vào lòng anh trai, sự vui vẻ của cô bé rõ ràng dễ thấy.
“Đi, về nhà.” Triệu Vệ Quốc mở miệng lên tiếng.
Triệu Lệ Nam bế Triệu Lệ Noãn đi về phía xe: “Mẹ, hay là mẹ thương lượng với chủ nhiệm lớp bọn con một chút, sau này con không tới buổi tự học tối nữa có được không?” Triệu Lệ Nam nói với Hứa Đào.
Em gái bám cậu, cậu ngày nào cũng tới buổi tự học tối, cô bé tối nào cũng phải ra ngoài hứng gió.
Hứa Đào mím môi cân nhắc, thành tích của Triệu Lệ Nam vẫn luôn rất ổn định, buổi tự học tối quả thực đối với cậu mà nói không quan trọng lắm, cô cũng biết, buổi tự học tối mọi người chẳng qua là làm bài tập thôi, khoảng thời gian này ở trong nhà hay là sợ trường học tự học đối với Triệu Lệ Nam mà nói không khác biệt lắm.
“Được, ngày mai mẹ nói với chủ nhiệm lớp con một chút.” Hứa Đào gật đầu đồng ý.
Triệu Lệ Noãn bám Triệu Lệ Nam như thế, Triệu Lệ Nam chỉ có thể nghĩ cách, cậu không học buổi tự học tối, không còn nghi ngờ đây là cách tốt nhất.
Nếu không đoán chừng ngày mai Triệu Lệ Noãn vẫn khóc lóc rên rỉ cả buổi nữa, cô cùng không thể ngày nào cũng mềm lòng, ngày nào cũng dẫn cô bé ra ngoài đón anh trai tan học buổi tự học tối!
Sau khi Hứa Đào đồng ý lại nhịn không được suy nghĩ lại, cảm thấy không thỏa đáng lắm.
“Được rồi, hay là con cứ ngoan ngoãn đến buổi tự học tối. Con bé này quá lệ thuộc vào còn, cũng không thể nuông chiều nó mãi được, mẹ vẫn đang nghĩ cách từ bỏ thói quen con bé bám dính con bằng được.” Hứa Đào mở miệng, đồng thời đưa ra quyết định.
Hiện giờ cô bé mới một tuổi rưỡi, mềm mại đáng yêu, lệ thuộc anh trai, cô cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, đứa trẻ nhỏ, cô bé khóc đến tim cũng tan nát, nào nỡ hạ quyết tâm tàn nhẫn.
Nhưng mắt thấy Triệu Lệ Nam sắp bước vào cuộc sống cấp ba, áp lực bài vở tăng cao, đợi cậu bé thi đậu đại học, mục tiêu của cậu là những trường Thanh Đại, Khánh Đại này, đến lúc đó chắc chắn phải rời khỏi Dương Thành.
Lúc đó Triệu Lệ Noãn còn bám Triệu Lệ Nam, vậy làm sao được? Cô bé lúc nào cũng bám anh trai, sau này chẳng lẽ cũng muốn Triệu Lệ Nam ở bên cô bé.
Dù sao cũng là lúc sớm muộn phải làm quen, không bằng nhân lúc cô bé hiện giờ tuổi còn nhỏ, thay đổi thói quen và sự ỷ lại lúc dễ dàng từ bỏ, nhiều nhất chính là để cô bé khóc mấy lần đi!
“Thực ra, không thay đổi cũng được.” Triệu Lệ Nam mím môi, không nỡ để em gái bảo bối khóc.
Cậu rất hưởng thụ cảm giác em gái ỷ lại mình, cậu bế, nuôi, dỗ công chúa nhỏ từ lúc hơn ba ký, cậu nghĩ đến lúc cô bé nhớ mình khóc, trong lòng liền khó chịu.
“Phải đổi.” Giọng điệu Hứa Đào kiên định.
Hôm nay cô vốn dĩ không định nuông chiều Triệu Lệ Noãn, quả thực không chống đỡ nổi nước mắt đó công kích, cô đang nghĩ, ngày mai lúc cô bé tiếp tục dùng chiêu này, vậy cô liền không ngại khóc cùng cô bé là được.
Cô bé khóc, cô khóc theo cô bé, xem ai khóc lợi hại, xem ai khóc lớn tiếng.
“Anh trai.” Triệu Lệ Noãn đã rất buồn ngủ rồi, được Triệu Lệ Nam bế, cô bé rất nhạy cảm, không thể nghe hiểu đối thoại của mẹ và anh trai, nhưng cô bé cảm thấy ánh mắt của mẹ mơ hồ nguy hiểm, liền làm nũng cọ vào mặt anh trai, cả người dựa vào người anh trai, treo giống như một con lười.
Triệu Lệ Nam vỗ về sau lưng cô bé, hôn trán cô bé một cái: “Noãn Noãn có buồn ngủ không?”
“Buồn ngủ.”
“Vậy anh trai dỗ em ngủ.” Triệu Lệ Nam bế cô bé lên, để cả người cô bé nằm trong lòng cậu.
“Anh trai hát “Tìm bạn”.” Triệu Lệ Noãn buồn ngủ nhắm mắt lại, mềm mại yêu cầu, mí mắt cũng bắt đầu díu lại.
Triệu Lệ Nam khẽ hát hai câu lời bài hát “Tìm bạn”, âm thanh trầm thấp dễ nghe mang theo âm khàn của thời kỳ vỡ giọng, sau khi cảm nhận được cô bé trong lòng ngủ rồi, liền nhanh chóng yên lặng lại, còn cởi áo khoác đồng phục của mình xuống khoác cho em gái.
Cẩn thận thì rất cẩn thận, Hứa Đào ngồi ở ghế phụ, nhìn tất cả chuyện Triệu Lệ Nam làm, thở dài, tìm vấn đề trên người mình.
Thật sự không trách Triệu Lệ Noãn ỷ lại anh trai được, chính là đổi lại vị trí của người làm mẹ này suy nghĩ một chút, cũng sẽ chọn bám Triệu Lệ Nam, ai bảo đứa trẻ Triệu Lệ Nam này thương yêu em gái như thế chứ!
Rất nhiều người đều nói, người đàn ông yêu con gái nhất chính là cha ruột.
Nhưng đối với Triệu Lệ Noãn mà nói, người đàn ông yêu cô bé nhất cuộc đời này đoán chừng là anh trai Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam cũng chắc chắn là người chăm sóc Triệu Lệ Noãn nhiều nhất, cẩn thận nhất từ hơn một năm trở lại đây.
“Ngày mai con bé khóc, mẹ cũng không thể tiếp tục nuông chiều nó.” Hứa Đào nói giọng điệu kiên định.
“...” Triệu Lệ Nam cau mày, đang bế em gái, bị lời của Hứa Đào làm vô cùng khó chịu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, lại là một ngày trôi qua, sau bữa cơm tối, Triệu Lệ Nam liền ra ngoài đến trường học tự học tối.
Hai anh em ở cửa lưu luyến không nỡ giằng co thật lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận