Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 252. Cảm thấy 3

Ở Dương Thành, thỉnh thoảng Triệu Lệ Nam cũng sẽ có lúc tự mình ăn điểm tâm, sau khi ăn điểm tâm xong, Hứa Đào không yêu cầu cậu bé rửa chén, nhưng sẽ yêu cầu đứa nhỏ đem chén cơm và đũa của mình cũng đến phòng bếp.
Cậu bé nuôi thói quen tốt, vào lúc này ăn điểm tâm xong, Hứa Đào không cần nhắc nhở, Triệu Lệ Nam cũng sẽ tự mình ngoan ngoãn cầm chén đến phòng bếp.
Triệu Vệ Cúc nhìn Triệu Lệ Nam được Hứa Đào dạy bảo khôn khéo hiểu chuyện như vậy, ánh mắt nhìn Hứa Đào không khỏi mềm mại hơn rất nhiều.
"Mẹ, phòng của Vệ Cường đã bố trí chưa?" Triệu Vệ Cúc thu hồi tầm mắt, buông ly trà trong tay xuống, nhìn một đám rễ phụ ở bên cạnh náo nhiệt nói chuyện cùng Triệu Vệ Cường, mở miệng hỏi vấn đề gian phòng kết hôn.
Chuyện kết hôn, phòng cũng phải bố trí, chữ hỷ đỏ, hoa đỏ giả mới náo nhiệt.
"Bố trí rồi, dẫn mọi người đi xem một chút." Mẹ Triệu nhất thời cười, kéo tay Triệu Vệ Cúc đi về phía phòng tân hôn của Triệu Vệ Cường: "Tiểu Nam, Tiểu Văn cũng tới, trong nhà chỉ có hai đứa bé, rãnh rỗi thì hai đứa nhỏ ở phòng tân hôn chơi nhiều một chút, có được hay không?"
Bên này có tập tục, giường mới của người sắp kết hôn thì ngoại trừ cô dâu chú rể ra, chỉ có trẻ con có thể chơi đùa.
"Dạ bà ngoại." Ngô Học Văn gật đầu một cái.
Triệu Lệ Nam không hiểu lắm, đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn Hứa Đào một chút, sau đó kéo tay Hứa Đào cũng đi vào phòng Triệu Vệ Cường.
"Mẹ, đẹp mắt." Triệu Lệ Nam chỉ vào hoa ở trong phòng nói chuyện.
Phòng tân hôn của Triệu Vệ Cường bố trí tạm được, ánh sáng cũng không tệ, hơn nữa giường đỏ chăn đỏ, nhìn cũng rất có không khí tân hôn.
"Còn mua ti vi trắng đen sao?" Triệu Vệ Cúc nhìn ti vi trắng đen trong phòng, trong giọng nói có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Mẹ Triệu gật đầu, ánh mắt phòng bị nhìn phòng bên ngoài một cái, ngay sau đó mới thấp giọng mở miệng: "Kết hôn thì trong ba món món chọn mua một món, mẹ và cha con đều muốn mua một chiếc xe đạp, như vậy Vệ Cường đi làm ở huyện thành cũng thuận lợi, còn có thể đạp xe chở Tiểu Lan. Nhưng là Tôn Phương một hai không chịu, nói muốn mua ti vi trắng đen, nói là nó thích xem ti vi, nhà không thể làm gì khác hơn là cho gom tiền mua ti vi."
"Sau khi mua ti vi, mấy ngày trước nó lại nói với Vệ Cường, muốn Vệ Cường chạy xe đạp đi đón dâu, nói ngồi xe ba gác khó coi, trong Triệu Gia Thôn chỉ có Triệu Hòa Phong là có chiếc xe đạp, Vệ Cường đưa cho cậu ta một hai đồng tiền để mượn, người ta còn không muốn cho mượn. Phải thua thiệt anh cả con vừa vặn lái xe trở lại, nếu không mượn được xe, Tôn Phương kia khẳng định còn phải náo loạn." Mẹ Triệu nói đến những chuyện này trong lòng liền thấy muộn phiền.
Kết hôn vốn là chuyện thật vui vẻ, Tôn Phương kia yêu cầu không ít, cái này không được, cái kia không được, nhưng đây là muốn cưới vợ, không có biện pháp, chỉ có thể nhịn, dựa theo yêu cầu của cô ta mà làm, bằng không gây khó dễ nhiều chuyện thì mẹ Triệu cũng không vui.
"Kết hôn, muốn rạng rỡ một chút cũng không sai." Triệu Vệ Cúc tiếp lời.
"Mẹ thấy nó chính là muốn khoe khoang. Ban đầu mẹ cảm thấy Tôn Phương không thích hợp, nhưng mà Vệ Cường vừa ý người ta thì có thể làm sao?" Mẹ Triệu vừa nói vừa là than thở một tiếng.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa tới nay đều khó xử, cũng không biết Tôn Phương vào cửa sẽ như thế nào.
"Mẹ, sau này cũng đừng nói lời như vậy, Vệ Cường cũng sắp kết hôn rồi, nếu để cho cô ta biết, sau này cuộc sống sẽ khó khăn." Triệu Vệ Cúc vội vàng trấn an mẹ Triệu, ánh mắt cũng nhìn Hứa Đào một cái.
Hứa Đào đứng ở trong phòng, cũng nghe mẹ Triệu nói, cũng hiểu chút ít về tính tình của em dâu Tôn Phương, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Cô và Triệu Vệ Quốc ở quê quán cũng không nhiều, một năm nhiều lắm là chính là về nhà ăn tết mà thôi, phần lớn thời gian cũng sẽ ở Dương Thành.
Thời gian chung đụng sẽ không nhiều, tự nhiên cũng không có vấn đề, đối phương có ở chung được hay không cũng không quan trọng.
Dĩ nhiên nếu như Triệu Vệ Cường cưới vợ, hiểu chuyện dễ sống chung, mọi người cũng đều vui vẻ, không sống chung tốt thì đó cũng không có cách nào khác, hôm nay cũng sắp kết hôn rồi, ván đã đóng thuyền, suy nghĩ lo ngại nhiều thật ra cũng vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận