Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 462. Văn phòng phẩm 4

Triệu Vệ Cúc là đứa thứ hai trong nhà, lại là đứa con gái hiểu chuyện, đều nói con cái khóc có người đau lòng, Triệu Vệ Cúc không chỉ không biết khóc, còn rất biết suy nghĩ cho người khác, quá hiểu chuyện dễ bị lơ là, Hứa Đào cũng đau lòng cô ta, hiển nhiên muốn đối xử với cô ta tốt một chút.
“Ngồi xe lửa mệt, mau đi nghỉ ngơi đi, bằng không chị thật sự sợ em không chịu nổi.” Triệu Vệ Cúc gầy quá rồi, bản thân Hứa Đào không béo nhưng Triệu Vệ Cúc cao một mét sáu, cân nặng đoán chừng có thể chỉ có ba mươi mấy ký.
“Vâng.” Triệu Vệ Cúc nhẹ nhàng trả lời.
Hứa Đào mỉm cười xoay người xuống lầu, Triệu Vệ Cúc liền quay người đi đến phòng Ngô Học Văn trước, căn phòng rất đẹp, bố cục lớn nhỏ đồng đều.
Đưa tay chạm xuống chăn mỏng, lại đè xuống giường, giường rất mềm mại, rất thoải mái, nhìn có thể cảm nhận được nằm xuống chắc chắn ngủ rất ngon.
“Căn phòng thật tốt, chị dâu bố trí rất có lòng.” Ngô Lâm Tiêu đi theo sau lưng Triệu Vệ Cúc nói.
“Đúng vậy.” Triệu Vệ Cúc gật đầu.
Cô ta có thể cảm nhận được lòng tốt của chị dâu, chị ấy rất hy vọng bọn họ tự do một chút.
“Con đi ngủ trước một chút, có chuyện gọi mẹ, mẹ ở phòng bên cạnh.” Triệu Vệ Cúc thẳng người nói chuyện với Ngô Học Văn.
“Con biết rồi.” Ngô Học Văn gật đầu.
Hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc mới quay về phòng bên cạnh, bọn họ mang hành lý đến nhưng còn chưa tắm rửa, liếc nhìn chiếc giường sạch sẽ ấm áp, hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc chọn nghỉ ngơi ở trên cái ghế bên cạnh.
Chiếc giường sạch sẽ mềm mại, quần áo trên người bọn họ đã mấy ngày chưa thay rồi, một mùi chua hôi, dù điều kiện trong nhà không tốt, nhưng hai vợ chồng đều ưa sạch sẽ, vô cùng ăn ý không định đến gần giường.
“Lâm Tiêu, anh có trách em không?” Triệu Vệ Cúc nhìn người chồng Ngô Lâm Tiêu đang ngồi xổm trên đất dọn hành lý, hỏi bằng giọng điệu có chút nhẹ nhàng.
“Cái gì?” Ngô Lâm Tiêu lấy dép của Triệu Vệ Cúc ra đưa cho cô ta, người đàn ông ngồi trước mặt cô ta xếp xong giày xăng đan.
“Năm đó anh cả nói bảo anh đến Dương Thành lái xe, em không đồng ý, nhưng em biết anh muốn đến.” Triệu Vệ Cúc nói, giọng nói có chút áy náy.
Ngô Lâm Tiêu muốn đến lái xe cải thiện điều kiện sống trong nhà một chút, nhưng cô ta không muốn gây thêm phiền phức cho anh cả và chị dâu, nên từ chối, cô ta đã kết hôn rồi, nào không biết xấu hổ bảo nhà mẹ giúp đỡ. Ngô Lâm Tiêu không biết lái xe, anh ta đến còn phải học lái xe, những cái này đều cần tốn không ít thời gian.
Lỡ như học không được, không phải làm lỡ chuyện của anh cả sao.
“Em không đi, anh chắc chắn sẽ không bỏ em lại đi một mình.” Ngô Lâm Tiêu nói, lúc đó anh ta muốn đi, đó là vì trong nhà một năm làm ra tiền, căn bản không có dư.
Triệu Vệ Cúc gả cho anh ta, cuộc sống năm đầu tiên còn ổn, sau khi cô ta sinh non, mấy nay ngay cả bộ quần áo mới cũng không thể mua, anh ta nào chịu để cô ta khổ như vậy.
Nhưng anh ta cũng hiểu suy nghĩ của Vệ Cúc, tính tình này của cô ta, vì nhà mẹ suy nghĩ rất nhiều, anh ta thương Triệu Vệ Cúc làm sao lại trách cô ta được.
“Đợi cha phẫu thuật xong, Tiểu Văn kiểm tra cơ thể tốt, nếu không có chuyện gì…” Triệu Vệ Cúc mang giày xăng đan vào, nhìn Ngô Lâm Tiêu nói.
“Em cũng phải kiểm tra kỹ càng.” Giọng điệu Ngô Lâm Tiêu nghiêm túc cắt ngang lời cô ta.
“Em không kiểm tra nữa, để bác sĩ khám kỹ cho Tiểu Văn.” Triệu Vệ Cúc biết rõ, mấy năm nay hai vợ chồng bọn họ thật sự không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, có dư hai đồng cũng không giữ được.
“Không được, em cũng phải kiểm tra, đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, anh mang đủ tiền rồi.” Ngô Lâm Tiêu rất nghiêm túc.
“Tiền anh lấy ở đâu ra?” Triệu Vệ Cúc không tin, trong túi Ngô Lâm Tiêu có mấy đồng tiền, cô ta rõ hơn bất kì ai.
Ngô Lâm Tiêu gãi đầu, không muốn nói lắm, nhưng đối mặt với ánh mắt của Triệu Vệ Cúc, anh ta vẫn thú thật: “Trước khi ra ngoài, mẹ đã nhét cho anh tám trăm đồng.”
“Mẹ cho anh sao, ở đâu ra mẹ có nhiều tiền như thế?” Người nhà họ Ngô đối xử với Triệu Vệ Cúc cũng không tệ, ban đầu sinh non nếu không phải chịu chi tiền, thì e là Ngô Học Văn và Triệu Vệ Cúc đều không sống nổi.
“Mẹ đã bán hai con lợn rồi, nói là ở nhà sao cũng được, đi đường phải rủng rỉnh.”
“Sao lại bán rồi, năm nay hai con lợn đó nuôi rất tốt, đợi mấy tháng nữa, trước tết hãy bán, giá tiền có thể thêm không ít đấy!” Triệu Vệ Cúc có hơi khó chịu.
“Không sao, mẹ nói năm sau nuôi ba con, kiếm lại tiền năm nay.” Ngô Lâm Tiêu vỗ về Triệu Vệ Cúc.
Triệu Vệ Cúc đau xót, cảm thấy bản thân hơi có lỗi với Ngô Lâm Tiêu, liền đề nghị: “Kiểm tra sức khỏe xong, nếu không có chuyện lớn, chúng ta ở lại Dương Thành đi!”
“Ở lại Dương Thành sao?”
“Ừm, chúng ta tự mình đi tìm việc, nếu thật sự không tìm được việc làm, thì mở miệng làm phiền anh cả và chị dâu.” Triệu Vệ Cúc nói trong lòng cũng đưa ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận