Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 423. Việc nhà 2

Ngô Huệ mơ hồ bị nói Hứa Đào mà thức tỉnh, vốn là cô ấy đang xoắn xuýt liệu có muốn ly hôn hay không, càng nhiều hơn chính là sợ cuộc sống sau này của mình, cô ấy đã quen sống dựa vào Diệp Chấn Hoa, đồng thời cũng cân nhắc đến con cái.
Nhưng nếu như con gái cũng hy vọng cô ly hôn, chuyện cũng bị Hứa Đào nói trúng, nếu như người phụ nữ sinh con gái, Diệp Chấn Hoa phỏng đoán sẽ phát cáu đến chết.
Hứa Đào nói đúng, bây giờ anh ta không có công việc, rời khỏi công ty Đào Viên, anh ta còn có thể tìm được công việc tốt sao? Phỏng đoán giống như ban đầu ở thành phố chở hàng làm công, mỗi một tháng kiếm chút tiền lương ăn no cũng là vấn đề.
Không ly hôn, cô ấy không phải sẽ tiếp tục bị bà cụ kia chỉ lỗ mũi mắng, còn phải giúp Diệp Chấn Hoa nuôi con của người phụ nữ khác. Sau đó mỗi một tháng chờ Diệp Chấn Hoa kiếm một chút tiền lương, đóng tiền mướn nhà rồi thì một miếng thịt cũng không ăn nổi sao?
Cuộc sống này thật sự có thể so với khi cô ấy làm việc ở công ty Đào Viên, ba bữa ăn uống no đủ còn có tiền lương sao? Sẽ không! Làm sao có thể sẽ tốt bằng?
Biết là không tốt, tại sao lại không ly hôn? Cuộc sống còn chưa đủ khổ sao?
Phi, ly hôn, không ly hôn chính là kẻ ngốc.
Nghĩ thông suốt trong nháy mắt, Ngô Huệ cảm thấy hô hấp đau ngực dường như cũng mất đi.
"Cám ơn cô." Ngô Huệ nhìn Hứa Đào, rất thành khẩn nói cám ơn, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Quả nhiên vẫn phải nghe lời của người thông minh nhiều hơn, người ta quả thật thấy rõ hơn nhiều so với cô ấy.
Hứa Đào nhìn bóng lưng Ngô Huệ rời đi, mím môi cười, cũng bắt đầu mong đợi chuyện phát triển tiếp theo, mộng muốn con trai của Diệp Chấn Hoa tan biến, hẳn sẽ rất thú vị.
Dĩ nhiên Hứa Đào cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nếu thật đúng là sinh ra con trai, Diệp Chấn Hoa sẽ mong muốn làm như thế nào? Con trai có, vợ trẻ tuổi xinh đẹp cũng ôm.
Tưởng tượng phong phú, thực tế thì tàn khốc, người phụ nữ kia sinh được con trai, cùng Diệp Chấn Hoa ở chung một chỗ, nhưng mà vốn liếng tích góp của Diệp Chấn Hoa bị Ngô Huệ lấy đi một nửa, còn dư lại sợ rằng không có bao nhiêu.
Lại từ chuyện Diệp Chấn Hoa trả hơn bốn ngàn đồng rời khỏi công ty để phán đoán, người phụ nữ hẳn vẫn phải chịu hao tổn. Diệp Chấn Hoa không có công việc, tiền gửi ngân hàng còn dư lại còn phải trang trải cuộc sống, muốn làm gì, sợ là cũng không được, khi người phụ nữ kia ý thức được không có tiền còn phải ở cùng Diệp Chấn Hoa tiếp tục chịu khổ, nói không chừng chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nếu như những thứ này đều không xảy ra, vậy Hứa Đào bày tỏ, chỉ có thể thật lòng nói một câu chúc phúc, cẩu nam nữ tồn tại muôn thuở.
Thậm chí ngay cả sau khi Ngô Huệ ly hôn rồi lại đổi ý, ngược lại oán hận cô lắm mồm khuyên nhủ, Hứa Đào cũng đều nghĩ tới, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Ngô Huệ. Dĩ nhiên nói không chừng, sau khi Ngô Huệ ly hôn cũng cảm thấy thức tỉnh, phát hiện không có chồng, không bị mẹ chồng ác độc mắng chửi mà cảm thấy cuộc sống tuyệt vời thì sao?
Có rất nhiều khả năng, xấu tốt đều sẽ có, suy nghĩ, Hứa Đào quay đầu xách túi ra cửa đi dạo cửa hàng tổng hợp.
Trong tay không thiếu tiền, những thứ gì mua nổi thì Hứa Đào cũng chịu chi, bao lớn bao nhỏ mua không ít. Quần áo cho Triệu Lệ Nam, quần, giầy, bản thân cô cũng mua hai bộ, thuận tay cũng mua cho Triệu Vệ Quốc nhưng không nhiều.
Đi đến cửa hàng tổng hợp một buổi chiều, tiêu phí không nhỏ, thu hoạch cũng không nhỏ, cảm giác tiêu xài có thành tựu rất đầy đủ.
Mang một đống đồ về nhà đã là chạng vạng tối, Hứa Đào hơi mệt ngồi ở trên ghế salon nghỉ ngơi.
Triệu Vệ Quốc rất hiểu Hứa Đào, cô tỉnh ngủ thì phỏng đoán không còn sớm, không kịp đi đến tiệm cơm, hơn phân nửa cô sẽ không ra khỏi cửa, cho nên anh cố ý tan làm sớm trở về.
"Cướp cửa hàng tổng hợp?" Triệu Vệ Quốc thấy thu hoạch của Hứa Đào, nhíu mày nhạo báng.
"Không có biện pháp, ai bảo vóc dáng Tiểu Nam phát triển nhanh, từ đầu đến chân cũng phải mua." Hứa Đào đứng lên buông tay: "Nếu đã đi rồi thì em cũng thuận tiện mua một ít cho anh và em."
"Thật là được sủng ái mà sợ hãi, không nghĩ tới vẫn còn có phần của anh!" Triệu Vệ Quốc cười quan sát túi đựng quần áo.
"Lời này của anh em không thích nghe, anh là chồng em, lúc nào em tiêu tiền mà quên mất anh chứ?" Hứa Đào nhấn mạnh tố cáo.
"Là anh không đúng." Triệu Vệ Quốc lập tức nhận trách nhiệm, nhưng cũng biết trong lời nói đó có bao nhiêu phần thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận