Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 364. Câu thông 22

Tốc độ của Triệu Vệ Quốc rất nhanh, anh chạy ra khỏi công ty, vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy Diệp Tiểu Cầm đang cõng em gái đằng xa cũng vô cùng sốt ruột.
“Chú Triệu.” Lúc Diệp Tiểu Cầm nhìn thấy Triệu Vệ Quốc, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng mở miệng gọi anh.
Triệu Vệ Quốc sải bước đi qua, đưa tay bế Diệp Tiểu Thư từ trên người Diệp Tiểu Cầm xuống.
Tốc độ của Hứa Đào cũng nhanh, lúc Triệu Vệ Quốc đón lấy Diệp Tiểu Thư, liền liếc nhìn khăn lông trên tay Diệp Tiểu Thư, phát hiện khăn lông đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ rồi.
“Mau, đưa đến bệnh viện.” Hứa Đào vội nói.
Ngay sau đó Ngô Huệ và Diệp Tiểu Kỳ cũng chạy đến, cũng nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tiểu Thư.
“Mẹ.” Diệp Tiểu Thư sợ hãi.
Ngô Huệ nhìn khăn lông đầy vết máu, lảo đảo muốn ngã, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ.
Công ty Đào Viên cách bệnh viện hơi xa, sau khi Triệu Vệ Quốc chạy một đoạn đường, mới gọi được một chiếc taxi của công ty, vội vàng đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ mở khăn lông ra, nhìn tình hình vết thương ngón tay bị đứt của Diệp Tiểu Thư, mới phát hiện vô cùng nghiêm trọng, hơn nửa ngón tay cái sắp cắt đứt rồi.
Có thể vì Diệp Tiểu Thư mất máu quá nhiều, nên lúc này cũng không khóc nữa, gương mặt nhỏ tái mét.
Bác sĩ xe tình hình đầu ngón tay lắc đầu than thở.
“Nối thì có thể nối được, nhưng sau này ngón tay cái chắc chắn không linh hoạt lắm.” Bác sĩ than thở một câu.
Làm bác sĩ đều đã từng thấy rất nhiều tình huống, chuyện trẻ con cắt mình bị thương cũng không ít, cũng không phải lần đầu tiên ông ấy xử lý.
“Vậy làm sao mới được, bác sĩ, ngài cố gắng nối lại, con bé vẫn còn nhở mà!” Trước mắt Ngô Huệ tối sầm, cô ấy khẩn cầu, đồng thời được Hứa Đào nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
“Không còn cách nào khác, vết thương không nhỏ, mọi người cũng nhìn thấy rồi, chỗ này sắp đứt ra rồi.” Bác sĩ cũng giải thích, lấy băng gạc và thuốc xử lý vết thương.
“Chị dâu, để bác sĩ xử lý vết thương, Vệ Quốc sẽ ở bên trong xem, gần đây tình trạng chị không tốt, ra bên ngoài ngồi một lát trước đi!” Hứa Đào khuyên nhủ, dìu Ngô Huệ ra băng ghế bên ngoài ngồi xuống.
Hốc mắt Ngô Huệ ửng đỏ, cô ấy rơi nước mắt, ngồi trên ghế không yên tâm.
Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu kỳ khóc đến mức mặt đầy nước mắt, hai chị em nhỏ nắm tay đứng bên cạnh, Diệp Tiểu Kỳ còn đỡ một chút, Diệp Tiểu Cầm vì cõng em gái, quần áo màu nâu nhạt trên người đều dính không ít vết máu.
Lúc này vết máu đó đã biến thành màu nâu sẫm, nhìn thấy mà sợ hãi.
“...Mẹ.” Diệp Tiểu Cầm gọi Ngô Huệ một tiếng.
Ngô Huệ nhìn hai đứa con gái, nhớ đến đầu ngón tay của con gái thứ ba, liền vô cùng tức giận.
“Bảo hai đứa trông chừng em gái, sao vẫn xảy ra loại chuyện này.” Ngô Huệ gào lên, tâm trạng có hơi mất khống chế.
Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ đều cúi đầu tự trách mình, lặng lẽ khóc.
“Bây giờ hay rồi, sau này ngón tay cái của em con e là không thể dùng được nữa.” Ngô Huệ vừa khóc vừa giơ tay lau nước mắt trên mặt.
Vì bản thân mang thai, tình trạng bản thân cô ấy không tốt, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, lúc này cả người càng vô cùng yếu ớt, mắng con gái xong cũng thở hổn hển.
“Chị dâu, chị ngồi đây nghỉ một lát, đừng mắng con, bọn chúng vẫn còn nhỏ!” Hứa Đào bảo vệ một câu, nhìn Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ bị mắng, bất giác đau lòng cho hai chị em nhỏ.
Bản thân hai chị em gặp phải chuyện này, bọn họ cũng rất hốt hoảng, biết giúp em gái xử lý vết thương, còn cõng em gái đến công ty tìm cha mẹ, đã rất khó khăn rồi.
“Tiểu Thư biến thành như thế, sao chị không mắng được chứ.” Ngô Huệ giơ tay lau nước mắt.
“Mẹ, con sai rồi, đều tại con, là con không trông chừng em gái kỹ.” Diệp Tiểu Cầm giơ tay lau nước mắt trên mặt: “Mẹ đừng tức giận, trở về đánh con mắng con đều được.”
Ngô Huệ nghe thấy lời của Diệp Tiểu Cầm, cô ấy lau nước mắt, sau đó tức giận quay đầu đi.
Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ cũng coi như rất ngoan, sau khi đến Dương Thành, Ngô Huệ sắp xếp bọn họ như thế nào, bọn họ cũng đều làm theo.
Hứa Đào nhìn Ngô Huệ tức giận, lại nhìn hai chị em nhỏ an ủi: “Hai đứa đã làm rất tốt rồi.”
Diệp Tiểu Cầm khóc, lắc đầu, Diệp Tiểu Kỳ cũng cắn chặt môi.
Ngô Huệ nhìn Hứa Đào, lại nhìn con gái giống như hai con chim cút, nhớ tới Diệp Tiểu Thư đang nối tay bên trong, Ngô Huệ nhắm mắt đau khổ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô ấy là người tỉnh F, cuộc sống của bản thân từ khi còn nhỏ đã sống không tốt, sau khi gả cho Diệp Chấn Hoa, cô ấy càng nếm nhiều đau khổ.
Mấy năm trước, Diệp Chấn Hoa đều ở trong quân đội, suốt cả năm hai vợ chồng mới gặp được một lần, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là cô ấy tự xử lý. Tiền trợ cấp của anh ta gửi bưu điện về quê, hơn phân nửa đều bị mẹ anh ta nắm trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận