Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 398. Duyên cớ 8

Đầu hẻm đường Chung Lâm bên kia không thể ngừng xe, Triệu Vệ Quốc chẳng qua là tạm thời dừng một chút, vốn dĩ định đưa Hứa Đào và Triệu Lệ Nam về nhà thì sẽ đi đậu xe ở công ty.
" Được." Hứa Đào đáp ứng, từ trong tủ treo quần áo lục ra một món quần áo cũ mềm mại.
Hứa Đào bỏ hộp giấy đựng hai con mèo nhỏ xuống trên đất gian nhà chính, dùng cây kéo cắt quần áo một chút, cẩn thận thả vào trong hộp, lại nhẹ nhàng xoa xoa trên người hai con mèo nhỏ có chút gầy yếu.
"Meo." Mèo mun cứ ở bên cạnh nhìn động tác của Hứa Đào, có thể nhìn ra được, thời điểm Hứa Đào nhẹ nhàng lau chùi cho con mèo nhỏ, nó rất lo lắng.
Hứa Đào nhìn mèo mun một chút nói chuyện: "Tôi làm rất nhẹ, sẽ không làm thương tổn tụi nó."
"Meo." Mèo mun lớn tiếng kêu một tiếng.
Hứa Đào được đáp lại, nhẹ cười đứng lên, đi phòng bếp lấy một ly sữa bột nhỏ của Triệu Lệ Nam, rót vào trên dĩa nhỏ đặt ở bên cạnh hai con mèo.
"Meo." Mèo mun nhìn một chút rồi khẽ gọi một tiếng.
"Bọn chúng không sao." Hứa Đào trả lời, đưa tay muốn đụng vào mèo mun, trước đó cô đã thấy trên người mèo mun có vết máu, muốn nhìn một chút có phải có vết thương hay không.
Nhưng mèo mun lại tránh né cánh tay của cô, Hứa Đào cảm thấy con này mèo mun rất nhạy cảm, định trấn an nó: "Tao muốn nhìn một chút mày có phải bị thương hay không?"
"Meo." Mèo mun tiếp tục duy trì một khoảng cách với Hứa Đào.
"Được rồi!" Hứa Đào nhìn ra, mèo mun không muốn để cho cô đụng chạm vào mình, cô cũng không kiên trì muốn đi kiểm tra, dẫu sao mèo mun này hẳn là mèo hoang, trên người mèo hoang có nhiều vi khuẩn, nếu bị nó cào một móng vuốt cũng không tốt.
Hứa Đào cũng buồn ngủ, nhìn hai con mèo nhỏ liếm mấy hớp sữa bò, Hứa Đào mới yên tâm đứng lên, rửa mặt, thu dọn, đi ngủ.
Triệu Vệ Quốc đi rất nhanh, Hứa Đào nấu nước nóng tắm xong, anh đã trở lại.
Hứa Đào buồn ngủ bò lên giường, trước khi mơ hồ ngủ, Triệu Vệ Quốc cũng nằm lên giường, sau đó mới thật sự chìm vào giấc ngủ
"Meo meo meo. . ." Buổi sáng Hứa Đào khi tỉnh lại, liền nghe hai con mèo nhỏ phía ngoài vẫn luôn đang kêu.
"Hai con mèo nhỏ có phải vẫn đang kêu hay không?" Hứa Đào dựa vào nhẹ giọng Triệu Vệ Quốc hỏi.
"Ừ." Triệu Vệ Quốc gật đầu một cái: "Tôi đi xem một chút." Đàn ông vén chăn mỏng lên đi ra cửa.
Hứa Đào cũng vươn người thức dậy, bên cạnh cái hộp ở trong gian nhà chính, mèo mụn co ro nằm ở đó, hai con mèo nhỏ ở bên cạnh yếu ớt kêu lên, dường như âm thanh có chút bi thương.
Triệu Vệ Quốc đi tới, nhìn mèo mun không có động tĩnh gì một cái, cảm giác được tình huống của mèo mun dường như không đúng lắm, ngồi xuống đưa tay sờ một cái, cảm nhận trên người mèo mun đã cứng ngắc.
Triệu Vệ Quốc kinh ngạc nhíu mày nhìn về phía Hứa Đào.
Hứa Đào ngáp nhìn Triệu Vệ Quốc hỏi: "Làm sao?"
"Chết."
". . . Chết?" Động tác ngáp của Hứa Đào dừng lại, nhìn Triệu Vệ Quốc, lại nhìn con mèo mun kia, lại nhìn hai còn mèo con meo meo bên cạnh.
Cho nên, bởi vì mèo mun biết tình huống của mình không tốt, mới bất đắc dĩ đưa hai đứa bé vừa sanh ra cho một nhà bọn họ sao?
Hứa Đào nói thật, có chút khó mà hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này, hoàn toàn không nghĩ tới.
Két ——
Đứa nhỏ Triệu Lệ Nam dụi mắt mở cửa từ phòng đi ra, ánh mắt đứa nhỏ híp lại, lúc thấy Hứa Đào, đứa nhỏ bĩu môi nũng nịu: "Mẹ, muốn đi tiểu một chút."
Ngày hôm qua lúc đứa nhỏ ăn cơm tối, uống hai chén đậu hũ văn tư, lúc này tỉnh lại muốn đi tiểu cũng không kỳ quái.
Triệu Vệ Quốc đứng lên chuẩn bị ôm Triệu Lệ Nam đi đến nhà vệ sinh.
"Đừng." Hứa Đào lập tức ngăn cản Triệu Vệ Quốc, người đàn ông này mới vừa đụng mèo mun, mặc dù Hứa Đào cảm khái linh tính của mèo mun, nhưng cũng vẫn không muốn Triệu Vệ Quốc sờ qua thi thể mèo mun rồi lại đi ôm Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam nháy mắt mấy cái, bị Hứa Đào ôm, đi tiểu xong thì cậu bé có chút thanh tỉnh cũng có chút ngủ gật.
"Mẹ, thật giống như có âm thanh meo meo?" Triệu Lệ Nam đầu nhỏ nằm ở trên bả vai Hứa Đào hỏi.
"Ừ, ngày hôm qua mẹ ôm hai con mèo nhỏ trở về, sau này giao cho con nuôi có được hay không?" Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam từ nhà vệ sinh đi ra nói.
"Có thật không?" Triệu Lệ Nam đang ngủ gật trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
"Thật sự." Hứa Đào gật đầu.
"Vậy Tiểu Nam phải nuôi Tiểu Hắc, mẹ, Tiểu Hắc, lớn như vậy. . ." Triệu Lệ Nam vừa nói, ánh mắt đứa nhỏ đột nhiên thấy mèo mun bên chân Triệu Vệ Quốc: "Mẹ, Tiểu Hắc, đó chính là Tiểu Hắc."
Hứa Đào nghe được âm thanh hưng phấn của Triệu Lệ Nam, cũng biết, đứa nhỏ hẳn là đã gặp con mèo hoang Tiểu Hắc này, có thể còn đút cho nó ăn, khó trách ngày hôm qua mèo mun tới tìm bọn họ, có lẽ là bởi vì nó biết Triệu Lệ Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận