Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 554. Sai sự 2

Người nhà họ Triệu đều bị dọa hết hồn, ai cũng không nghĩ tới, cô ấy sẽ cố chấp, để tâm chuyện vụn vặt như vậy.
Cha Triệu cau mày, mẹ Triệu kêu lên một tiếng, cha Triệu nhìn Triệu Vệ Lan một cái, giơ tay che ngực một lúc lâu. Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường vội vàng đi qua đỡ Triệu Vệ Lan dậy.
Triệu Vệ Lan đã đói khát hai ngày, sức lực cũng không bao nhiêu, đâm đầu rất mạnh, trên trán đều là máu tươi, lúc này trông vô cùng đáng sợ, nhưng trái lại cũng không nghiêm trọng như thế.
“Mang nó đi bệnh viện băng bó một chút, không chết đem về nhà ném vào phòng, tìm một người, nhanh chóng gả nó đi, nếu nó còn muốn tự tử thì để nó tự tử, chết rồi tìm miếng đất chôn nó là được.” Cha Triệu thở hổn hển đứng lên.
Trong giây phút vừa nãy, ông cũng lo lắng, cũng sợ Triệu Vệ Lan thật sự xảy ra chuyện, nhưng lại càng thêm thất vọng.
Vì một người Nhật đòi sống đòi chết, cha Triệu cảm thấy thật hoang đường, sớm biết để cô ấy đi học, có thể nuôi ra cái thứ vô ơn như vậy, ông đã dứt khoát để cô ấy ở quê giống những cô gái khác, cắt cỏ cho lợn, làm ruộng.
Trông mong cô ấy thành công, ai mà ngờ trông được vì người Nhật chơi trò dùng cái chết để đe dọa, vậy còn đau lòng cái gì.
Chết rồi trái lại còn bớt chuyện lôi thôi, cũng vì vậy, thái độ cha Triệu càng thêm kiên quyết.
“Ha ha ha, mọi người mặc kệ con, quản con làm gì? Để con chết đi là xong.” Triệu Vệ Lan vừa khóc vừa cười muốn đẩy Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường ra.
Triệu Vệ Cười hừ lạnh nhạt: “Em cho rằng bọn anh muốn quản sao, nếu em thật sự vì người Nhật đó tự tử, em không cần tự tử trước mặt bọn anh, em ở trong phòng hai ngày, nếu em muốn chết có lẽ đã dứt khoát, lúc này thi thể cũng cứng rồi.”
“Nếu không muốn tự tử, muốn dùng cái chết uy hiếp cha, vậy em vẫn là chết tâm đi, nếu là chuyện khác, em không nghe lời cũng có chỗ thương lượng, vì một người Nhật cách tự tử cũng dùng với người nhà, nói thật, anh cũng coi thường em.” Triệu Vệ Cường nói chuyện không khách khí chút nào.
Anh ta đã quá hiểu rõ Triệu Vệ Lan rồi, nếu cô ấy thật sự cảm thấy sống không còn ý nghĩa thì hà cớ gì đợi đến bây giờ, còn không phải muốn hù dọa người nhà sao?
“Nếu không phải coi em là em gái anh, đừng nói bây giờ quan tâm em sống chết, anh không giúp giết chết, em nên cười thầm đi, người Hoa vừa ý một người Nhật, em còn đòi sống đòi chết, mẹ nói em đọc sách đọc đến ngu người rồi, thật sự là nói không sai.” Triệu Vệ Cường hừ lạnh.
Người Hoa bình thường ấn tượng đối với người Nhật đều không tốt.
Triệu Vệ Lan này đọc sách cả một đời, bây giờ làm ra nhiều trò bịp bợm như vậy, Triệu Vệ Cường cũng muốn đánh cô ấy.
“Triệu Vệ Cường.” Triệu Vệ Lan mím môi, nghiến răng nghiến lợi, máu của vết thương trên trán từ từ chạy dọc xuống gò má, nhìn rất đáng sợ.
“Hừ.” Triệu Vệ Cường khinh thường cô ấy.
Triệu Vệ Quốc không nói chuyện, nhưng anh làm anh cả, không ngăn Triệu Vệ Cường nói những lời đó, thực ra là thái độ của anh.
Triệu Vệ Lan đụng không quá mạnh, hai anh em Triệu Vệ Quốc chở người đến bệnh viện, sau khi băng bó đầu xong liền dẫn trở về.
Suốt quá trình Triệu Vệ Lan không nói chuyện, trở về nhà giống như một khúc gỗ đã bị rút mất linh hồn.
Triệu Vệ Cường mở cửa căn phòng nhốt cô ấy trước đó, cô ấy chết lặng đi vào, thậm chí cũng không cần ai nói chuyện, ra tay.
Cha mẹ Triệu ngồi trong nhà một lúc lâu, sau khi Triệu Vệ Lan đụng vào tường, thái độ của cha Triệu vẫn kiên quyết như cũ, nhưng mẹ Triệu đã mềm lòng.
Bà nhìn cha Triệu, rất muốn mở miệng khuyên nhủ, nếu Triệu Vệ Lan phản đối, không nghe lời, thế nào cũng muốn tìm người Nhật đó, hay là mặc kệ con bé đi, nhà họ Triệu bọn họ coi như chưa từng sinh ra con bé là được rồi.
Nhưng thái độ của cha Triệu hiển nhiên không thể nghi ngờ, không cho một đường nào thương lượng.
Bà có thể nhìn ra, dù Triệu Vệ Lan thật sự đụng chết, đói chết, con bé cũng không thay đổi được dòng máu yêu nước của cha Triệu, đối với chuyện này, kết quả có lẽ là hai bên đều thua thiệt.
Cha Triệu thà để Triệu Vệ Lan chết, cũng sẽ không vì Triệu Vệ Lan đập vô tường đòi sống đòi chết mà thay đổi cảm xúc của ông.
Trong cuộc đời con người, một đời rất dài, lúc làm sai cũng nhiều, phạm sai cũng nhiều. Nhưng rất nhiều chuyện, bạn làm sai rồi, cha mẹ cũng có thể tha thứ cho bạn.
Nhưng người Hoa, cảm xúc là bản năng đã khắc sâu trong xương cốt, các liệt sĩ hy sinh bỏ ra vô số sinh mạng đổi lấy hòa bình về, là vì để cô ấy được hưởng tương lai tốt, thay vì học tập kiến thức, lại làm chuyện quên đi nguồn gốc.
Mẹ Triệu buồn phiền, buồn đến miệng đầy đắng chát.
Mấy ngày nay vì Triệu Vệ Lan, tâm trạng mọi người trong nhà đều nặng nề, dù bảo mọi người đều cố gắng nên làm cái gì, nên làm việc gì thì đi làm, nhưng người nhà họ Triệu vẫn rất khó chịu.
Buổi tối, Hứa Đào mở cửa phòng Triệu Vệ Lan khóa, bưng một bát cơm vào.
Triệu Vệ Lan giống như một tượng gỗ, nhìn Hứa Đào một cái, rồi nhìn thức ăn Hứa Đào để xuống.
“Chị dâu, chị là người có trình độ như thế, chẳng lẽ chị cũng không có cách nào hiểu em sao? Người Nhật thì không thể tha thứ như thế sao?” Triệu Vệ Lan nhìn Hứa Đào, cô ấy đột nhiên mở miệng hỏi.
“...” Hứa Đào dừng động tác xoay người, quay đầu nhìn Triệu Vệ Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận