Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 176. Khai trương 5

"Mẹ, con đi nhặt dây pháo, Tiểu Mã thích chơi dây pháo." Triệu Lệ Nam nói với Hứa Đào.
Dọn nhà ngày đó ở cửa nhà có dây pháo, một đứa bé nhà hàng xóm tên là Tiểu Mã, dáng vẻ tầm sáu bảy tuổi, rất lanh lợi cũng rất thông minh, cũng rất lớn gan, thích chơi trò kích thích, đặc biệt thích dây pháo.
Triệu Lệ Nam giống như vẫn luôn rất thích đi chơi với con trai lớn tuổi hơn mình, Hứa Đào đối với chuyện này cũng không phản đối, đứa nhỏ chơi vui vẻ là được rồi.
"Đi đi!" Hứa Đào gật đầu một cái.
Triệu Lệ Nam liền cầm tới một cây gỗ nhỏ, bắt đầu trợn tròn mắt tìm ở trong đống dây pháo nổ, tìm được một ít pháo lép không nổ, chuẩn bị mang về nhà đưa cho anh Tiểu Mã chơi.
Triệu Lệ Nam có việc để làm rồi, Hứa Đào liền ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn Triệu Vệ Quốc dường như có chút khẩn trương lo lắng.
"Anh khẩn trương sao?"
"Khẩn trương." Triệu Vệ Quốc thản nói gật đầu.
Tốn ba mươi mấy vạn mở ra một công ty, những ngày qua vẫn luôn đang bận rộn, mỗi ngày gần như đều không ngừng nghỉ, Triệu Vệ Quốc nhìn như bình tĩnh, nhưng sau lưng cũng không bình tĩnh.
Mà hôm nay là ngày thứ nhất công ty Đào Viên khai trương, cũng là một ngày quyết định sống còn.
Trên căn bản, nghề xe taxi có lời hay không, hôm nay mọi người chạy xe một ngày, chạng vạng tối sáu giờ giao ban, tất cả tiền lời của mười bảy chiếc xe là có thể nhìn ra đại khái rồi.
"Đừng lo lắng, em cũng chuẩn bị xong sang tháng sau sang năm sẽ mua nhà rồi." Hứa Đào bình tĩnh cười cười.
". . ." Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào một chút, vốn là tim anh còn thật đập rộn lên, thấy Hứa Đào bình tĩnh ôm sổ sách nhìn mình, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn ra cửa sổ chú ý tình huống con trai Triệu Lệ Nam ở bên ngoài chơi đùa, ngay sau đó quay đầu nhàn nhã tiếp tục đọc sách, thấy chỗ nào thú vị còn cười khẽ.
Tất cả khẩn trương của Triệu Vệ Quốc cũng bị thái độ của Hứa Đào trấn an: "Thấy em như vậy, anh thật giống như cũng không khẩn trương nữa."
Hứa Đào thật sự có năng lực có thể trấn an anh, loại thời điểm này, cô lại tỉnh táo và tự tin.
Cô cũng có thể tin tưởng và chắc chắn như vậy, anh làm đàn ông, làm sao có thể tùy tiện hốt hoảng.
"Triệu Vệ Quốc, bây giờ dù sao anh cũng không có chuyện gì, không bằng an bài công việc." Hứa Đào nhắc nhở Triệu Vệ Quốc.
Mỗi ngày Triệu Vệ Quốc đều phải làm các loại ghi chép, bây giờ xe cộ không có các loại dụng cụ tân tiến, hết thảy cũng phải dựa vào Triệu Vệ Quốc chủ động ghi chép.
Mỗi một chiếc xe taxi, ca ngày là ai, ca tối là ai, ngày mấy bắt đầu luân phiên, mỗi chiếc xe mỗi ngày tiêu hao bao nhiêu xăng, chở bao nhiêu chuyến, tổng cộng thu bao nhiêu, chi phí bao nhiêu, khấu trừ tiền huê hồng, sau khi làm việc qua tám giờ, xe trở lại nghỉ ngơi nửa giờ, tiền làm thêm giờ vân vân, những thứ này Triệu Vệ Quốc đều phải tự mình ghi chép.
Cho nên sau này mỗi ngày Triệu Vệ Quốc sẽ bận rộn cũng không ít. Hứa Đào thì chỉ cần mỗi một tháng khi đến thời điểm kết toán tiền lương thì đi tới công ty Đào Viên một chuyến.
Đúng vậy, Hứa Đào còn đảm nhiệm kế toán của công ty xe taxi, cuối tháng mỗi tháng cô sẽ căn cứ ghi chép mỗi ngày của Triệu Vệ Quốc để kết toán tiền lương của mỗi cá nhân.
"Được." Triệu Vệ Quốc thực tế ngồi vào trên bàn làm việc, bắt đầu ghi chép.
Hứa Đào ở trong phòng làm việc cùng Triệu Vệ Quốc một ngày, buổi trưa khi cơm trưa, cũng là Triệu Vệ Quốc đi ra ngoài mua.
Triệu Lệ Nam mang kèn acmonica tới, từ sau khi đứa nhỏ được mua cho cây kèn, mỗi ngày cây kèn đều được cậu đeo trên cổ, nhớ tới sẽ cầm kèn thổi mấy cái, không có cách thức gì, nhưng đứa nhỏ nghe được âm thanh liền thật vui vẻ, tự mình có thể ngây ngốc cười.
Triệu Lệ Nam tự mình chơi một ngày, thời điểm chạng vạng tối, đứa nhỏ cũng mệt mỏi dựa vào Hứa Đào ngáp.
"Em dẫn con trở về." Thời tiết lạnh rồi, công ty Đào Viên bên này có phòng nghỉ ngơi, nhưng đều là cung cấp cho nhân viên làm việc nghỉ ngơi, Hứa Đào không muốn mang Triệu Lệ Nam đi tham gia náo nhiệt, thời tiết lạnh, đứa nhỏ lại buồn ngủ rồi, dứt khoát mang cậu bé về nhà.
"Được." Triệu Vệ Quốc gật đầu một cái.
"Tiểu Nam, đi thôi, chúng ta về nhà." Hứa Đào lớn tiếng nhắc nhở đứa nhỏ.
"Dạ." Triệu Lệ Nam có chút buồn ngủ, nhưng chưa có hoàn toàn ngủ, đầu lắc lư một cái, tay nhỏ bé đưa ra nắm tay Hứa Đào một cách tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận