Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 543. Đối tượng 3

Trái lại bây giờ mẹ Triệu đã hiểu rõ tính tình của Hứa Đào, cô làm việc hào phóng, nhưng cũng sợ được cảm ơn.
Đổi lại thành bản thân bà được cảm ơn, được ghi nhớ lòng tốt mới cảm thấy tốt! Nhưng đó là bản thân bà, bà chỉ là một bà già không có văn hóa, tầm mắt của bà và Hứa Đào nào có thể so sánh.
Hứa Đào có lẽ là bản thân đủ tài giỏi, cũng đã quen giúp đỡ người khác, được cảm ơn rất nhiều, ngược lại mới không biết làm sao, vì vậy bản thân mẹ Triệu cũng rất khâm phục Hứa Đào.
“Vợ chồng hai đứa cố gắng mở cửa hàng này, sống cuộc sống tốt hơn, đừng phụ lòng tốt của vợ chồng tụi nó. Gian hàng kiếm được tiền này đều đã cho hai đứa mở rồi, hai đứa phải nghiêm túc làm việc. Thêm nữa, một đời người còn dài, cuối cùng cũng có lúc hai đứa trả.” Mẹ Triệu tiếp tục nói.
“Dạ, bọn con biết rồi.” Triệu Vệ Cúc và Ngô Lâm Tiêu dĩ nhiên là vội vàng gật đầu.
Cửa hàng văn phòng phẩm của vợ chồng Triệu Vệ Cúc khai trương, ba ngày đầu tiên buôn bán đều không tệ, thậm chí ngay cả máy nghe nhạc di động cũng bán được hai cái, có thể thấy sức mua của những học sinh này kinh người cỡ nào.
Hoạt động khai trương của ba ngày đầu kết thúc, việc làm ăn của cửa hàng văn phòng phẩm liền khôi phục lại bình thường, nhưng mỗi ngày cũng có thể bán ra không ít dụng cụ học tập.
Mỗi ngày sau khi khấu trừ đi giá vốn, lợi nhuận của cửa hàng văn phòng phẩm cũng được bốn năm chục đồng, so với ba ngày đầu quả thực ít hơn một chút. Nhưng mỗi ngày có bốn năm chục đồng, thỉnh thoảng còn có thể có sáu chục đồng, thu nhập của một tháng cũng có thể có hơn một nghìn đến gần hai nghìn.
Nhưng vậy cũng khiến vợ chồng Triệu Vệ Cúc rất hài lòng rồi, mẹ Triệu cũng yên tâm không ít, cuối cùng cuộc sống của mấy đứa con trong nhà này đều đã đi vào quỹ đạo.
Vì thế, cha mẹ Triệu cũng có ý muốn trở về quê.
Ngược lại mẹ Triệu vẫn ổn, người nóng lòng về nhà thực ra là cha Triệu.
Cha Triệu làm nông dân cả một đời ở quê nhà tỉnh Ôn, một hai tháng nay không được cầm cuốc, bản thân ông cũng cảm thấy xương cốt trên người bắt đầu khó chịu.
Mấy anh em Triệu Vệ Quốc đều rất bất lực, nghĩ cách để hai vợ chồng già ở lại Dương Thành.
Những phương diện khác ngược lại còn tốt, chủ yếu tà, lúc cha Triệu phẫu thuật mắt, có phát hiện vấn đề huyết áp cao, bản thân người lớn tuổi huyết áp cao cần người thường xuyên chú ý, đi bệnh viện kiểm tra bất cứ lúc nào.
Nếu hai vợ chồng già trở về quê đường xá xa xôi, dọc đường dày vò, bôn ba, mệt thì thôi đi, ở chỗ hoang vu hẻo lánh, nếu thật sự có chỗ nào không thoải mái, mấy đứa con trai gái không ở bên cạnh tất cả đều ở xa xôi.
Cho nên mấy anh em Triệu Vệ Quốc, đều muốn thuyết phục hai vợ chồng già ở lại Dương Thành, nhưng cha Triệu bảo để ông rảnh rỗi ở trong nhà, ông nào ở không được, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Ông bận rộn đã quen rồi, nhàn rỗi mấy ngày nay, quả thực người cũng không có tinh thần gì, buồn rất nhiều.
“Cha, mẹ, hai người cần gì phải trở về! Chẳng phải ở Dương Thành rất tốt sao?” Triệu Vệ Cường cũng lo lắng giúp khuyên giải.
Lần này chuyện mắt cha Triệu bệnh đục thủy tinh thể, khiến cho Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường đều rất tự trách.
Bọn họ là con trai không thể biết trước bệnh tình mắt của cha mình, sao bọn họ không áy náy, lại không phải là người không có lương tâm.
“Đều nói quê hương khó rời, cha mẹ lớn tuổi ở lại Dương Thành này không quen.” Cha Triệu thuận miệng giải thích một câu qua loa lấy lệ.
“Cha, anh chị em bọn con đều ở Dương Thành, cha và mẹ trở về, làm sao bọn con có thể yên tâm?” Triệu Vệ Cường tiếp tục nói, anh ta cũng sắp bứt trụi đầu rồi.
“Không yên tâm cái gì? Cha mẹ lại chẳng phải không thể tự lo liệu được cuộc sống.” Cha Triệu trả lời không cảm thấy muốn về quê có gì không tốt.
Vợ chồng bọn họ ở Dương Thành bên này mới thêm phiền phức, mỗi ngày ăn, uống, đi tiêu, đi tiểu, đi ngủ, chuyện khác đều không làm, trước đây mắt không nhìn rõ, không hồi phục cũng thôi đi.
Bây giờ hai vợ chồng, sức khỏe cũng không sao, ngày tháng ở Dương Thành bên này cũng không ngắn, trở về sớm một chút, còn có thể nắm bắt thời gian, chăm sóc thóc lúa, hoa màu trong ruộng một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận