Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 650. -

Hứa Đào nhe răng tức giận, cả đường về nhà nhìn hai anh em thân thiết ngọt ngào.
Nghỉ đông kết thúc lại sắp đến tết, quê nhà tỉnh Ôn cũng có tuyết rơi, sau khi Triệu Lệ Noãn sinh ra, cô bé vẫn chưa từng thấy tuyết.
Hai năm nay sức khỏe cha Triệu bắt đầu không tốt, ở Dương Thành mấy năm nay, cũng sẽ nhớ quê nhà tỉnh Ôn, luôn muốn có thời gian liền trở về thăm nhiều một chút, cũng vì thế bắt đầu từ mấy năm nay, mỗi năm tết đến đều chuẩn bị về quê nhà tỉnh Ôn ăn tết, tiện thể cũng dẫn cô bé Triệu Lệ Noãn trở về quê xem tuyết một chút.
Nói đến tuyết rơi, Hứa Đào liền không nhịn được nhớ đến cảnh tượng bế Triệu Lệ Nam đứng trong tuyết trước đây.
Bất luận thời gian đã trôi đi bao lâu, Hứa Đào đều ghi nhớ rõ ràng cậu bé trong lòng lúc đó, con trai của cô, là đứa con trai duy nhất cô từng hết lòng hết dạ cả hai đời trước sau đấy! Lúc đó, ngay cả địa vị của Triệu Vệ Quốc cũng không có cách nào lay chuyển được.
Hứa Đào nhớ đến chỗ này, ánh mắt nhìn Triệu Lệ Nam cũng vô cùng dịu dàng.
“Đi thôi, thay quần áo theo mẹ đi trung tâm thương mại, năm nay chúng ta về tỉnh Ôn ăn tết, phải mua một số quần áo dày giữ ấm.” Tỉnh Ôn bên đó quả thực rất lạnh.
“Được.” Triệu Lệ Nam không ý kiến và bế em gái Triệu Lệ Noãn ra ngoài.
Trước cuối năm người nhà họ Triệu lại hoành tráng trở về quê, chỉ là lần này, giảm đi không ít người, cả nhà Triệu Vệ Quốc và cả nhà Triệu Vệ Cường, còn có hai người già cha mẹ Triệu thôi.
Hứa Đào vốn muốn ngồi máy bay trở về quê, nhưng giao thông tỉnh Ôn không tiện, Hứa Đào nghĩ đến, đến thành phố tỉnh Ôn còn phải đổi thành xe buýt chạy quanh ba con đường mười tám khúc cua, vẫn là chọn lái xe trở về ăn tết.
Những thứ khác Triệu Lệ Noãn không di truyền của Hứa Đào, Hứa Đào cũng không rõ, nhưng nhìn mặt và bướng bỉnh, điểm hích tuyết này trái lại di truyền hết.
Cô bé từ Dương Thành trở về quê nhà tỉnh Ôn ăn tết, sau khi nhìn thấy tuyết, chơi vui quên trời quên đất, mỗi ngày đều cùng đám trẻ nhỏ của thôn nhà họ Triệu đắp người tuyết, ném tuyết, không sợ lạnh chút nào, thậm chí còn nghịch ngợm đến mức muốn lên núi săn bắt.
Nếu không phải Hứa Đào nổi giận, Triệu Lệ Nam cũng không đồng ý, Triệu Lệ Noãn có thể cùng một đám trẻ con làm náo loạn cả thôn họ Triệu.
Thôn nhà họ Triệu tỉnh Ôn bên này kế thừa rất nhiều phong tục tập quán, trước kia điều kiện người trong thôn kém, không náo nhiệt như thế, hiện giờ mấy năm nay sau khi cuộc sống mọi người dần dư dả một chút, đặt dây pháo, đặt pháo đốt, bắt đầu từ mùng một tết đến mười lăm tết Nguyên Tiêu đều mang không khí ăn tết.
Cô bé đơn giản chơi điên cuồng, bài tập nghỉ đông cũng chưa từng làm, trực tiếp chơi đến mười sáu tháng giêng sau tết Nguyên Tiêu, khóc thút thít trên xe từ tỉnh Ôn về Dương Thành, cô bé mới nhớ tới vấn đề phải làm bài tập nghỉ đông.
Khóc lóc gào thét hai tiếng, ở trên xe, cô bé bắt đầu lắc lư làm bù bài tập.
Triệu Lệ Nam học tập bớt lo, hơn nữa từ lúc bắt đầu đi học, Triệu Lệ Nam đã mang hào quang học bá, kiểu học bá ngay cả bài tập cũng có thể bỏ hết.
Giáo viên cũng không ý kiến, chỉ cần cậu hàng năm ngồi vững vị trí đầu, làm hay không làm bài tập giáo viên cũng đồng ý.
Bởi vì từ nhỏ Triệu Lệ Nam chưa từng làm bài tập nghỉ đông, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng đã quen với cuộc sống nghỉ đông của Triệu Lệ Nam, dẫn Triệu Lệ Noãn về quê nhà tỉnh Ôn, trái lại cô bé đã mang theo bài tập nghỉ đông, nhưng từ trước đến giờ cô bé chưa từng làm một lần.
Hứa Đào mơ hồ biết được một chút, nhưng cô từng nhắc nhở hai lần, cô bé vẫn luôn không coi là thật, cũng không sốt ruột theo.
Mãi đến mười bảy tháng giêng lúc sắp tựu trường báo danh, còn phải nộp bài tập nghỉ đông cho giáo viên, cô bé Triệu Lệ Noãn liền bắt đầu sốt ruột.
“Hu hu, cha ơi, cha lái xe chậm chút, hu hu.” Triệu Lệ Noãn vừa khóc lau nước mắt, vừa cố gắng làm bài tập Ngữ Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận