Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 63. Ngủ chung 3

"Ừm em biết rồi" Hứa Đào thản nhiên gật đầu
Triệu Vệ Cường là em trai Triệu Vệ Quốc, trước khi Hứa Đào mang Tiểu Nam đi Dương Thành hôn sự đã được định ra, cô cũng quên mất cuối năm phải liền tổ chức đám cưới.
"Chú ba" Tiểu Nam trí nhớ tốt, có thể lúc ở quê Triệu Vệ Cường đối với bé giống như phân nửa là ba bé.
Triệu Vệ Cường tốt nghiệp sơ trung liền đi làm ở xưởng giày của huyện thành, chế độ phúc lợi khá tốt, chỉ từ một công nhân nhỏ nhoi đến nay đã bò lên được vị trí tổ trưởng, tiền lương cũng ổn, ngày thường tan tầm liền mang theo ít đồ ăn vặt cho cháu trai nhỏ Triệu Lệ Nam, cũng vì thế Tiểu Nam đối với chú ba này có ấn tượng rất sâu.
"Tiểu Nam còn nhớ rõ chú ba nha!" Hứa Đào cười chọc vào mũi của bé.
"Ân, nhớ!" Tiểu Nam còn cao chưa đến cái bàn, lại thích xem náo nhiệt, ngồi trên cái ghế cũng học Hứa Đào nhéo cục bột cho bé làm da sủi cảo nhỏ.
Chiều cao khiêm tốn nên không với tới cái bàn, tiểu gia hỏa liền bắt đầu không chịu ngồi yên mà đứng lên cái ghế
Hứa Đào sợ khiếp vía, động tác cán bột làm vỏ sủi cảo dừng lại: "Tiểu Nam, không được đứng lên ghế như vậy!"
Không phải sợ đạp lên dơ ghế mà quan trọng là ghế cũng không thấp, đứng không đứng đắn một cái là ngã sấp mặt thì làm thế nào bây giờ nha?
"Mẹ, một chút thôi" Tiểu Nam niết cục bột trong tay ánh mắt vô tội nhìn Hứa Đào, ý tứ muốn thuyết phục cho bé đứng một chút.
"Tiểu, đứng im không được nhúc nhích" Cứ nhìn cô bằng ánh mắt đó một hồi cô liền không do dự mà gật đầu.
"Không được, đi xuống" Thái độ Hứa Đào kiên quyết cự tuyệt.
Ở phương diện này cô không thể để tùy bé được, nếu không cẩn thận ngã xuống có thể bị vỡ đầu, đứa nhỏ mới hơn hai tuổi, bên dưới cũng không có đồ vật bảo hộ gì như đời sau, thôi không được quá nguy hiểm.
"Cho nó té một lần liền nhớ đời" Triệu Vệ Quốc thì ngược lại thản nhiên không để ý, còn trấn an Hứa Đào.
"Anh cũng gan thật" hứa Đào trừng mắt nhìn Triệu Vệ Quốc giống như anh không phải cha ruột mà chính là cha kế không bằng: "Lỡ té xuống rồi làm sao?"
Triệu Vệ Quốc thở dài bấc đắc dĩ: "Anh để ý nó cho, nếu có té thật coi như bài học nhớ đời lần sau cũng không dám, nếu không lần sau nó còn đòi nữa".
"............" Hứa Đào xem vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Vệ Quốc, lại quay đầu nhìn Tiểu Nam chớp mắt chờ đợi, thấy cô nhìn liền nở nụ cười đáng yêu lộ ra mấy cây răng sữa: "Té đau đừng có khóc mẹ".
"Hì hì nam tử hán không khóc" Tiểu Nam nghe vậy biết Hứa Đào đồng ý liền vui vẻ lên.
Triệu Vệ Quốc cũng thay đổi vị trí để dễ trông chừng Tiểu Nam rồi tiếp tục làm sủi cảo.
Hứa Đào thấy Triệu Vệ Quốc đổi vị trí dễ dòm chừng Tiểu Nam, cô nghĩ nếu cưỡng chế không đồng ý thì đứa nhỏ có thể sinh ra tâm lý đối nghịch, đừng nhìn Tiểu Nam mới hai ba tuổi nhưng đã bắt đầu không thích kiểm soát, bước vào tuổi nghịch ngợm xác thật cần phải chú ý một chút.
Hứa Đào vừa làm vỏ sủi cảo vừa nói sự tình của Lâm Phương với Triệu Vệ Quốc.
"Công an đã đến đem Lâm Phương cách vách đi phối hợp điều tra".
"Ừ, anh có nghe nói" Triệu Vệ Quốc áp giải Tiếu Bửu Bảo đến đồn công an biết thế nào Tiếu Bửu Bảo cũng sẽ khai ra Lâm Phương.
"Tức cười thât, vốn dĩ trời nóng mọi người đều tránh trong nhà, cứ lặng lẽ mà đi đến đồng công an không chịu, kết quả là bà Lâm khóc nháo không cho dẫn người đi, toàn bộ người trong hẻm đều kéo ra xem, thành ra ai cũng biết chuyện Lâm Phương bị công an bắt đi" Hứa Đào nói tới đây thật sự nhịn không được cười khi người khác gặp họa.
Tính cách Hứa Đào phân biệt thiện ác rõ ràng, bình thường tình huống vậy cũng sẽ không cười nhạo trừ phi không nhịn được mắc cười.
Nhà họ Lâm đối với cô mà nói chính là một ổ cực phẩm trước giờ mới gặp lần đầu. Trong ấm tượng cô cảm thấy người trong thời đại này đại đa số đều tương đối hòa nhã, mộc mạc, hàm hậu, nhiệt tình, kết quả nhà họ Lâm mới làm cô thêm phần nhận thức, đánh tan đi cái suy nghĩ trước đó của cô.
Hơn nữa Lâm Phương xác thật có ý hãm hại cô, may mà Triệu Vệ Quốc về kịp nếu không cô cũng không tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, càng nghĩ cô liền hận Lâm Phương nên cô cười vào mặt cô ta cũng không phải chuyện gì là đáng đáng.
"Đáng tiếc không có chứng cứ chứng minh Lâm Phương xúi giục, nhiều nhất bây giờ chỉ bị tạm giam hai ngày rồi thả ra" Ngữ khí của Triệu Vệ Quốc có phần đáng tiếc.
"Em biết" Dù vậy cũng không ngăn cản sự vừa lòng hả dạ của cô.
Loảng xoảng ----------
Đúng lúc này Tiểu Nam không thành thật đứng lên trên mà nhích tới nhích lui, Hứa Đào lo bé bị ngã ai dè chưa bao lâu ngã thiệt. Triệu Vệ Quốc nhanh tay lẹ mắt bắt được một chân của bé.
"..........." Đầu Tiểu Nam triều xuống gần mặt đất, hai chân bị Triệu Vệ Quốc xách lên ngăn không cho đập đầu xuống.
Vừa rồi tiếng vang thực dọa người, may Triệu Vệ Quốc phản ứng nhanh để cho tiểu gia hỏa không bị va chạm xuống đất liền bắt lấy cái chân bé xách lên giống như xách con cá ở giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận