Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 417. Nghĩ tới 2

Đoán chừng hôm nay Triệu Vệ Quốc sẽ ăn tối ở Công ty Đào Viên, thời gian tan làm cũng khoảng bảy tám giờ tối.
Triệu Lệ Nam tan học sớm, lúc này có thể đã ở nhà rồi, Hứa Đào có thể tự giải quyết bữa tối ở Kim Nam Hiên, nhưng cũng không thể không quản trong nhà còn đứa trẻ đang lớn.
Từ khách sạn thứ hai Kim Nam Hiên ra ngoài, Hứa Đào bắt xe đến cổng chợ bán thức ăn, đi vào chợ mua đồ ăn về nhà nấu cơm.
Cầm chìa khóa mở cửa nhà, đứng ở cửa chỗ huyền quan đổi giày, ánh mắt liếc qua đôi dép ở nhà của Triệu Lệ Nam một cái, liền biết cậu bé vẫn chưa về nhà.
“Mấy giờ rồi, sao còn chưa về nhà?” Hứa Đào vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ.
Dù không nhìn thấy Triệu Lệ Nam tan học về nhà đúng giờ, nhưng Hứa Đào cũng không lo lắng lắm, lúc Triệu Lệ Nam nghỉ hè thường đi đến sân bóng rổ ở tiểu khu bên cạnh chơi bóng, có lẽ cậu đã đến sân bóng rổ rồi.
Phỏng đoán lộ trình của Triệu Lệ Nam sau khi tan học xong, Hứa Đào cũng đi vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Sử dụng bếp gas thuận tiện, xào thức ăn cũng nhanh, sau khi không cần đốt lửa bếp và nồi lớn Hứa Đào rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút nhớ bếp và nồi lớn.
Dùng bếp gas thuận tiện, nhưng cũng không thơm ngon như nấu ăn bằng bếp lửa và nồi lớn, món ăn thường ngày đơn giản, cách nấu giống nhau, nhưng mùi vị không giống nấu bằng bếp và nồi lớn đốt củi.
Lúc Hứa Đào gần nấu cơm xong, Triệu Lệ Nam cũng trở về, cậu bé mang cặp sách, trong tay xách hai con cá đi vào nhà bếp.
“Sao con mua hai con cá thế?” Hứa Đào thắc mắc hỏi, hôm qua vừa ăn cá, hôm nay lại ăn nữa ư?
“Con mua cho Tiểu Tiểu và Bát Bát.”
“?” Hứa Đào chớp mắt nhìn hai con cá lớn, hai con mèo trong nhà vô cùng béo, bình thường đều là đút cá khô nhỏ, hai con cá to như thế này là muốn dọa chết mèo con sao?
“Con chắc chắn sao?”
Đối mặt với ánh mắt của Hứa Đào, Triệu Lệ Nam gãi đầu bối rối: “Chẳng phải mẹ nói, ăn cá thông minh sao, cho nên con muốn ăn nhiều cá một chút bồi bổ não.” Triệu Lệ Nam người lúc nào cũng là động vật ăn thịt trả lời, bỏ cá vào trong tủ lạnh.
“Con đã đủ thông minh rồi.” Chừa cho đứa trẻ khác con đường sống đi!
Dù chưa từng đo lường chỉ số thông minh cho Triệu Lệ Nam, nhưng Hứa Đào cũng biết, Triệu Lệ Nam thông minh hơn đứa trẻ bình thường.
Nhưng cậu bé thông minh Hứa Đào cùng không chọn lựa đốt cháy giai đoạn, cũng không để cậu nhảy cấp đi học, ngoài việc tuổi tác nhỏ hơn bạn học khác một chút, đi học sớm một chút, Hứa Đào cũng sẽ để Triệu Lệ Nam đi từng bước trải qua thời thơ ấu như những đứa trẻ khác nên có.
Con người chỉ có hòa đồng mới vui vẻ, thiên tài nhỏ đặc biệt hoàn toàn xa lạ với người bình thường, thường sẽ không hạnh phúc, cô cũng không hy vọng Triệu Lệ Na, trở thành loại thiên tài đó.
“Thông minh thêm một chút không tốt sao?” Triệu Lệ Nam tiếp lời.
“Được thôi.” Hứa Đào không vặn lại cũng truy đến cùng, hai con cá mà thôi, mua rồi thì mua rồi vậy.
Vì Triệu Vệ Quốc không về nhà ăn cơm tối, nên cơm tối chỉ có hai mẹ con ăn, còn có hai con mèo béo ăn cùng.
Hứa Đào ăn cơm, cũng hỏi mấy câu chuyện của cậu bé và bạn học, Triệu Lệ Nam cũng ngoan ngoãn trả lời.
Bữa tối kết thúc, Triệu Lệ Nam phụ trách rửa bát.
Bình thường Triệu Vệ Quốc không ở nhà, chuyện rửa bát cơ bản đều là Triệu Lệ Nam làm.
Thỉnh thoảng Hứa Đào sẽ xúc động thời gian trôi qua nhanh, Triệu Lệ Nam đã lớn cũng không thể tùy ý ôm hôn nâng lên cao nữa, cũng bắt đầu chú trọng sẽ xấu hổ, nhưng cậu bé lớn lên cũng có chỗ tốt.
Ví dụ, Triệu Lệ Nam sẽ bắt đầu giúp làm những việc lặt vặt như: rửa bát, lau nhà, quét dọn vệ sinh,... cậu cũng làm không ít.
Lúc Triệu Vệ Quốc từ công ty trở về là chín giờ rưỡi tối, Hứa Đào đã tắm xong nằm lên giường rồi.
Người đàn ông cầm đồng hồ, cởi quần áo, cũng nói cho Hứa Đào biết chuyện hôm nay Diệp Chấn Hoa trả tiền.
“Anh ấy không cầu xin anh mấy câu sao?”Hứa Đào nhíu mày.
“Nói hai câu liền từ bỏ.” Cách làm người của anh, Diệp Chấn Hoa cũng hiểu rõ, quyết định anh đưa tra căn bản sẽ không thay đổi.
Hứa Đào gật đầu, sau đó cầm sách tiếp tục đọc, thời đại thiếu điện thoại di động, ngoài tivi giết thời gian cũng chỉ có sách thôi.
Thật tốt, trái lại Hứa Đào vốn rất thích đọc sách, các loại sách trong và ngoài nước, chuyện kỳ lạ, tin tức thú vị,... đều xem, cuốn sách cô cầm trong tay lúc này trong một quyển kinh dị, cô cũng cảm thấy rất thú vị.
“Em xem cái gì đó?” Triệu Vệ Quốc tắm xong đi ra, lúc nhìn thấy các loại biểu cảm trên mặt Hứa Đào, bất giác tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận