Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 167. Thú vị 2

Tinh thần và thể lực cậu bé vừa hoạt bát vừa dồi dào, chạy tới lui mấy bận cũng không than mệt, vẫn vui vẻ như cũ, hoàn toàn không khó chịu chút nào khi bị Hứa Đào sai chạy tới lui.
“Cô dạy Tiểu Nam thật thông minh.” Phạm Thu Mai cảm thán nhìn Triệu Lệ Nam khen hai câu, lại hỏi Hứa Đào khoảng lúc nào chuyển nhà, tùy ý nói chuyện nhà, thỉnh thoảng bưng ly nước lên uống hai ngụm.
Sau khi trò chuyện một lúc, Phạm Thu Mai liền chuẩn bị về nhà: “Thời gian không còn sớm nữa, không làm phiền mọi người nghỉ ngơi. Thạch Đầu để trái táo của dì xuống.”
“Không cần, cứ cầm lấy ăn.” Hứa Đào ngăn cản động tác để trái táo xuống của Thạch Đầu.
“Cảm ơn dì.” Thạch Đầu nhìn Hứa Đào lại nhìn mẹ cậu nhóc, cuối cùng Phạm Thu Mai nhẹ nhàng gật đầu cho phép, lúc này cậu nhóc mới ôm quả táo đi.
“Đến nhà cô ngồi một lúc, còn lấy một quả táo đi, tôi thấy ngại quá.”
“Có cái gì mà ngại, tôi vốn dĩ chính là mua cho mấy đứa nhỏ ăn mà.” Hứa Đào vừa nói vừa đưa Phạm Thu Mai ra khỏi cửa sân, sau khi nhìn Phạm Thu Mai và Thạch Đầu về đến nhà mới nhẹ nhàng đóng cửa sân lại.
“Mẹ, gọt táo đi mẹ.” Triệu Lệ Nam đi theo bên cạnh Hứa Đào, sau khi đứa nhỏ thấy anh trai Thạch Đầu và mẹ của anh ấy đều về nhà rồi, liền lôi kéo quần Hứa Đào nhờ vả.
Mẹ nói gọt vỏ táo cho cậu, cậu cầm dao gọt vỏ, mẹ lại không giúp cậu gọt, cậu muốn ăn táo cơ mà!
“Mẹ phải xem bụng nhỏ của con có thể chứa được một quả táo to như vậy hay không mới được.” Mới vừa ăn xong cơm chiều chưa đến nửa giờ, gọt một quả táo lớn như vậy, đứa nhỏ khẳng định ăn không hết lại bỏ phí.
“Mẹ, có thể có thể mà, Tiểu Nam có thể chứa được.” Triệu Lệ Nam lập tức ưỡn bụng nhỏ cho Hứa Đào sờ.
Hứa Đào sờ cái bụng nhỏ của Triệu Lệ Nam, cảm nhận được cái bụng tròn trịa của đứa nhỏ, liền cười cười trấn an: “Ngày mai lại ăn quả táo được không?”
“Mẹ, con muốn ăn bây giờ cơ!” Triệu Lệ Nam lúc này bám cả người lên trên chân Hứa Đào, như là một con chuột túi vậy.
“Được được được, ăn bây giờ.” Hứa Đào hết cách với đứa nhỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ gọt táo cho đứa nhỏ ăn.
Triệu Lệ Nam ở bên cạnh trơ mắt nhìn Hứa Đào gọt táo, thèm đến nhỏ dãi, Triệu Vệ Quốc rửa chén đũa xong đi ra ngồi ở bàn ăn nói chuyện: “Nước tắm đã nấu xong rồi.”
“Em gọt táo xong sẽ đi tắm ngay.” Hứa Đào gật đầu đáp lại.
Triệu Vệ Quốc gật đầu, tiện tay bốc một miếng táo Hứa Đào đã cắt xong bỏ vào trong miệng, tư thái nhàn nhã hỏi cô: “Chuẩn bị khi nào chuyển nhà?”
Hứa Đào hôm nay đi hẻm Lão Cửu đường Chung Lâm, giao tiền đặt cọc thuê nhà rồi, tự nhiên cũng muốn nhanh chóng chuyển nhà: “Ngày mốt chuyển nhà đi!”
Ngày mai dọn dẹp một chút, ngày mốt chuyển nhà, thời gian cũng vừa vặn.
“Được.” Triệu Vệ Quốc không có ý kiến: “Ngày mai anh nói Tần Dục Bân và Liêu Đồ Hàng, ngày mốt gọi hai người bọn họ tới hỗ trợ chuyển nhà.”
Hai chàng trai trẻ chưa lập gia đình, không nhờ vả cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm.
“Được, dọn nhà xong tiện thể mời bọn họ ở nhà ăn cơm.” Hứa Đào thuận miệng đáp lời.
Thời buổi này chuyển nhà đều sẽ tìm người quen hỗ trợ, đặc biệt là ở nông thôn, chuyển nhà cũng hay vào ở nhà mới đều cần phải đãi tiệc tân gia.
Hứa Đào không có ý nghĩ đãi tiệc, lại cảm thấy ngày đầu tiên chuyển nhà cần phải có vài người cùng nhau ở nhà mới ăn bữa cơm náo nhiệt, cũng thuận tiện xua đủi vận đen bên này đi.
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc không có ý kiến.
Hứa Đào gọt táo với tốc độ rất nhanh, còn cắt thành miếng bỏ vào trong đĩa, tiếp theo đẩy về phía Triệu Vệ Quốc: “Thằng nhỏ mới vừa ăn xong cơm chiều, bụng còn no. Anh ăn nhiều một chút, đừng cho nó ăn quá nhiều.” Nói xong, Hứa Đào liền đứng lên đi vào trong phòng lấy áo ngủ chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
“Được.” Triệu Vệ Quốc đáp ứng, một tay cầm miếng táo, nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng, ăn rộp rộp.
Triệu Lệ Nam trước đó thấy Triệu Vệ Quốc chỉ là tùy ý bốc miếng táo ăn, đứa nhỏ cũng không keo kiệt, cũng không để ý, tự mình vui vẻ cầm một miếng táo mà gặm, như là một chú hamster, cắn rộp rộp ngon lành.
Nhưng chờ đến khi Triệu Lệ Nam ăn xong hai miếng táo nhỏ, đứa nhỏ liền nhìn thấy cha ăn khí thế như là hổ đói, một quả táo lớn được cắt thành rất nhiều miếng nhỏ, không đến một lát liền sắp bị ăn hết rồi: “Cha, đây là táo của Tiểu Nam.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận