Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 182. Tự bế 5

Thật may mà Triệu Lệ Nam bướng bỉnh, nhưng cũng luôn luôn có chừng mực, đứa nhóc hiểu ranh giới cuối cùng của Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc ở nơi nào, cũng không dám chọc hai người, nếu không Hứa Đào tuyệt đối sẽ không khách khí mời cậu bé ăn thịt xào măng tre.
"Nếu như đứa nhỏ nhà tôi hoạt bát bằng một nửa Tiểu Nam thì tốt rồi, an tĩnh nửa ngày không ra một câu nói, tôi cũng rầu rĩ." Quách Bình Bình nhìn Triệu Lệ Nam, lại nhìn con gái mình một chút nói.
Lý Phán Đễ trước kia ở quê mỗi ngày đều bị mẹ chồng vừa mắng vừa đánh, cô ấy vẫn luôn không phát hiện.
Lúc ở tỉnh Xuyên, mỗi ngày cô ấy phải làm không ít chuyện, cắt cỏ cho heo, cho trâu ăn, nấu cơm, giặt quần áo, cày đất, đừng cho rằng là ở nông thôn, mỗi ngày tỉnh ngủ mở mắt ra thì có một đống chuyện chờ cô ấy làm.
Cũng vì vậy, Quách Bình Bình cũng không thời thời khắc khắc mang theo con gái Lý Phán Đễ, thường xuyên để cho mẹ chồng trông coi đứa nhỏ.
Cho đến khi tính tình Lý Phán Đễ càng ngày càng nhát gan, cô ấy mới phát hiện mẹ chồng ngược đãi trẻ con, nhưng mà khi đó đứa trẻ đã có bóng ma trong lòng, ngay cả khi chơi với những người bạn nhỏ trong thôn khác cũng bị khi dễ, bị đẩy một cái bắt một chút cô cũng không biết đánh trả.
"Để nó chơi đùa cùng người bạn nhỏ khác nhiều một chút là được." Hứa Đào nhìn Lý Phán Đễ một chút, cảm thấy cô bé quả thật an tĩnh đến quá đáng.
Cô gặp qua Lý Phán Đễ hai lần, tổng cộng chỉ nghe cô bé nói qua một câu, thật sự là lời nói ít ỏi.
"Con bé không muốn. Ở trong ngõ hẻm nhà tôi có mấy cô bé tuổi tác gần bằng nhau, người ta cũng có thể chơi với nhau, nhảy dây, chơi cút bắt cũng rất vui vẻ, nó chỉ đứng bên cạnh nhìn người khác chơi, giống như cọc gỗ vậy." Quách Bình Bình nghĩ đến trạng thái của con gái liền rầu rỉ, nhưng lại không biết dùng phương pháp gì để thay đổi.
Hứa Đào vừa nghe Quách Bình Bình nói như vậy, nhìn Lý Phán Đễ cơ bản không nói lời nào thêm chút nữa, so sánh thì Triệu Lệ Nam phải liến thoắng giống như là một con ếch nhỏ.
"Nếu như không được thì cô dẫn đứa nhỏ đi khám bác sĩ đi." Ở đời sau, Hứa Đào cũng đã nghe nói qua có một vài đứa nhỏ cô độc lâu ngày đều trở thành trầm cảm.
Đây cũng là tại sao lúc mới bắt đầu, Hứa Đào luôn nghĩ đủ phương cách để cho Triệu Lệ Nam nói chuyện, cô chính là sợ đứa nhỏ không thích nói chuyện, khá tốt là về sau Triệu Lệ Nam cũng khỏe mạnh, còn luôn luôn ở bên tai nàng ríu rít vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Mà trạng thái bây giờ của Lý Phán Đễ thật không tốt, nếu như Quách Bình Bình nói như vậy, dường như cô gái nhỏ đã không có cách nào dung nhập vào vòng bạn bè, vậy thì cũng thật nghiêm trọng.
"Không thích nói chuyện cũng cần phải khám bác sĩ sao?" Lý Phán Đễ rất không hiểu.
Đứa nhỏ không muốn chơi đùa cùng người bạn nhỏ, không thích nói chuyện, khám bác sĩ có thể trị hết?
"Tôi chỉ đề nghị cô dẫn con bé đi khám thử xem." Chính là không biết bệnh viện bây giờ đối với chứng bệnh trầm cảm ở trẻ nhỏ có xem trọng hay không.
Hứa Đào đối với phương diện này không hiểu nhiều, nhưng cũng biết, thời đại này có rất nhiều đứa nhỏ xuất hiện vấn đề này cũng sẽ không đi bệnh viện, gia trưởng cũng sẽ không quá coi trọng.
Dẫu sao tất cả mọi người nuôi đứa trẻ, đều là dùng phương thức để cho đứa trẻ sinh trưởng tự nhiên.
“Cô nghĩ xem, ngoài cô và Lý Kiến Thụ ra, cơ bản con bé cũng không trao đổi với những người khác. Nếu như chẳng qua là không thích nói chuyện vậy còn tốt, nhưng nếu là chứng bệnh, đi bệnh viện cũng có thể sớm phát hiện và sớm chữa trị, chuyện của trẻ con, cẩn thận một chút cũng không dư thừa." Bây giờ nhìn tình huống này, Lý Phán Đễ không phải là đặc biệt nghiêm trọng.
Nhưng nếu như vẫn luôn không coi trọng, vẫn để cho cô bé tiếp tục như vậy, không có cải thiện, vấn đề có thể sẽ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
" Được." Quách Bình Bình bị Hứa Đào nói đến trong lòng thấy hoảng.
"Mẹ, lúc nào thì con mới có thể trưởng thành?" Triệu Lệ Nam nhìn Hứa Đào và Quách Bình Bình nói chuyện, đứa nhỏ cảm giác bị coi thường, buồn rầu kéo Hứa Đào hỏi.
Từ khi Triệu Vệ Quốc nói, chờ cậu bé lớn lên sẽ để cho cậu lái xe, Triệu Lệ Nam liền cảm thấy rất hứng thú đối với việc lớn lên, ngày ngày dậy sớm, không có việc gì liền hỏi lúc nào cậu bé có thể trưởng thành.
"Chờ đến sinh nhật thứ mười lăm của con."
"Sinh nhật thứ mười lăm!" Triệu Lệ Nam rất có ấn tượng đối với ngày sinh nhật: "Vậy mẹ, con có thể xem hôm nay là sinh nhật, ngày mai cũng là sinh nhật, qua hết sinh nhật để có thể lớn lên lái xe không?
"Không thể!" Hứa Đào tức giận trả lời, hận không thể gõ lên đầu đứa nhỏ một cái.
Triệu Lệ Nam nghe vậy có chút ủ rủ ồ một tiếng: "Con phải đi tìm cha, cha gạt người." Đứa nhỏ vừa nói vừa xê dịch chân ngắn nhỏ chạy vào trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận