Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 584. Tên 5

Lúc Triệu Lệ Nam gần vào cấp ba, chiều cao cậu đã một mét tám lăm rồi, cũng trở thành hot boy của trường.
Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Noãn từ mới sinh đến lớn, hiện tại thoáng một cái đã bập bẹ, bắt đầu tập đi rất đáng yêu.
Một học kỳ sau cùng Triệu Lệ Nam học lớp chín gần vào cấp ba, trường học bắt đầu yêu cầu học sinh ngoại trú đến tự học buổi tối, Triệu Lệ Nam liền bắt đầu kiếp sống học ngoại trú.
Đứa bé Triệu Lệ Noãn này vô cùng thích anh trai, vô cùng lệ thuộc anh trai, ngày đầu tiên không đợi được Triệu Lệ Nam dỗ cô bé ngủ, cô bé liền cố chấp không chịu ngủ, ầm ĩ thật lâu, còn khóc lóc một lúc lâu.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc dỗ cả buổi cũng không thể dỗ ngủ được, cô bé rõ ràng vô cùng buồn ngủ, nhưng phải chống đỡ được đến Triệu Lệ Nam trở về, sau khi chu cái miệng nhỏ hôn gò má anh trai mới chịu nhắm mắt ngủ.
Hứa Đào còn cho rằng ngày đầu tiên cô bé có lẽ đã thích ứng ròi, kết quả tối ngày hôm sau, cô bé giở trò cũ, kiên quyết không đi ngủ, còn mặc cái váy nhỏ chạy lạch bạch đến hỏi Hứa Đào.
“Mẹ ơi, anh trai đâu?” Tiểu Noãn Noãn nghiêng đầu đáng yêu hỏi Hứa Đào.
“Anh trai đến trường tự học buổi tối, gần chín giờ mới về nhà.” Hứa Đào mím môi nói.
“Chín giờ sao?” Triệu Lệ Noãn không biết chín giờ rốt cuộc là mấy giờ, nâng đồng hồ nhỏ trên tay lên: “Mẹ, là cây kim đến chỗ này sao?”
Ngón tay nhỏ bé mũm mĩm, chỉ cây kim đang chỉ sáu giờ trên đồng hồ.
“Không phải nha! Là chỗ này.” Hứa Đào ngồi xuống, kiên nhẫn nói thời gian cho con gái.
Triệu Lệ Noãn nhìn đồng hồ, thời gian cây kim chỉ chênh lệch rất nhiều, cô bé không thể nhìn hiểu lắm, nhưng cô bé biết, kim chỉ đến mười một giờ rưỡi trưa, anh trai sẽ trở về nhà bế cô bé, đút cô bé ăn cơm.
Rồi đến năm giờ chiều, Triệu Lệ Nam lại về nhà ăn cơm rồi sẽ đút cô bé ăn cơm.
Cục cưng nhỏ ở với Hứa Đào rất vui vẻ, đã quen với Triệu Lệ Nam nghỉ hè chơi đùa cùng cô bé, được anh trai cưng chiều, cô bé cũng không cần dùng chân đi, hàng ngày nghe Triệu Lệ Nam kể chuyện thiếu nhi, hiển nhiên Hứa Đào không dỗ được.
“Mẹ ơi, muốn anh trai.” Triệu Lệ Noãn dẩu môi nói.
“Anh trai đến trường đi học, trễ lắm anh trai mới về, Noãn Noãn đi ngủ trước được không, sau khi thức dậy có thể nhìn thấy anh trai rồi.” Hứa Đào sờ tóc của cô bé kiên nhẫn dỗ.
“Muốn anh trai.” Triệu Lệ Noãn lắc đầu, giọng nói rất kiên trì.
“Noãn Noãn không buồn ngủ sao? Hiện giờ là thời gian con đi ngủ đấy!” Hứa Đào kiên nhẫn thương lượng với cô bé.
“Buồn ngủ, nhưng muốn anh trai.” Đưa hai cánh tay nhỏ nắm lấy áo Hứa Đào, cô bé dậm chân, làm nũng phản kháng.
Rõ ràng đôi mắt to đen nhánh đã mệt rã rời lim dim rồi, nhưng vẫn rất cố chấp.
“Vậy phải làm sao đây?” Hứa Đào đau đầu, liếc nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi tối rồi, cách buổi tự học tối chín giờ tan chỉ còn lại nửa tiếng đồng hồ.
“Muốn anh trai thôi!” Triệu Lệ Noãn buồn ngủ đến dụi mắt, hết lần này đến lần khác phải đòi anh trai trai.
“Triệu Vệ Quốc, làm sao đây!” Hứa Đào cắn môi bất lực.
“Cứ mang con bé đến đón Tiểu Nam là được rồi!” Triệu Vệ Quốc nói, con gái không chịu ngủ, ỷ lại anh trai, Triệu Vệ Quốc đối với cái này không có cách gì, cũng không nỡ để con gái ửng đỏ mắt mếu máo.
Hứa Đào suy nghĩ một lúc: “Được. Noãn Noãn, cha mẹ dẫn con đi đón anh trai có được không?”
“Được.” Triệu Lệ Noãn gật đầu, đưa cánh tay mũm mĩm đi về phía Triệu Vệ Quốc.
Bình thường cô bé ra ngoài, người bế cô bé hầu như là Triệu Vệ Quốc và Triệu Lệ Nam, cho nên cô bé buồn ngủ đi về phía cha.
Triệu Vệ Quốc cúi người bế con gái lên, cô bé dựa vào bả vai Triệu Vệ Quốc, nhẹ nhàng ngáp một cái, dụi mắt.
“Noãn Noãn buồn ngủ rồi, có cần nhắm mắt ngủ trước một chút không!” Hứa Đào thấy vẻ mặt buồn ngủ này của Triệu Lệ Noãn, cảm thấy chống đỡ một chút xíu nữa, có lẽ cô bé không chống đỡ nổi bản thân ngủ mất.
“Không.” Cô bé lắc đầu rất bướng bỉnh, cố gắng duy trì tỉnh táo.
“Thật sự là hết cách với con.” Hứa Đào đành chịu, chỉ đành cùng Triệu Vệ Quốc lái xe đến trường của Triệu Lệ Nam đón cậu.
Dọc đường Triệu Lệ Noãn buồn ngủ đến díu cả mắt, Hứa Đào vẫn luôn cho rằng cô bé sẽ ngủ mất, kết quả cô bé cố chấp chống đỡ cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng không chịu ngủ.
Đây cũng chính là con gái, Hứa Đào không dám hung dữ, sợ hai người đàn ông bênh vực, nếu không Hứa Đào chắc chắn sẽ không nuông chiều cô bé, còn dẫn cô bé ra ngoài đón Triệu Lệ Nam.
“Mẹ, anh trai đâu?” Đến cổng trường của Triệu Lệ Nam, cô bé dường như có ấn tượng với bên ngoài trường học, liền hỏi Hứa Đào.
“Anh trai còn phải đợi một chút nữa!” Hứa Đào dừng xe xong, đợi Triệu Vệ Quốc bế Triệu Lệ noãn xuống xe, ba người liền đi vào cửa hàng văn phòng phẩm của Triệu Vệ Cúc xem một chút.
Mấy năm nay, buôn bán ở cửa hàng văn phòng phẩm của hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc vẫn rất tốt, cuộc sống trái lại cũng rất ổn định.
“Cô lớn.” Lúc Triệu Lệ Noãn nhìn thấy Triệu Vệ Cúc, nhẹ nhàng gọi người.
“Ơi! Noãn Noãn nhà chúng ta sao còn chưa ngủ thế?” Triệu Vệ Cúc lập tức cười nói, đi quá sờ đầu của Triệu Lệ Noãn.
“Đón anh trai.” Cô bé lanh lợi trả lời.
“Chị dâu, mọi người là đến đón Tiểu Nam tan học buổi tự học tối sao?” Triệu Vệ Cúc nghe thấy Triệu Lệ Noãn nói đón anh trai, liền cười hỏi Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận