Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 542. Đối tượng 2

Nếu không mở Công ty Đào Viên, cũng không mở khách sạn Kim Nam Hiên, đoán chừng bản thân Hứa Đào cũng không ngờ tới được, những năm này, người có tiền đã vượt ra khỏi dự đoán của Hứa Đào rồi.
Dù lương bình thường còn chưa cao, nhưng hầu hết người ta cũng đã bắt đầu có tiền rồi, điểm chủ yếu nhất là quy mô của trường Tân Hoa, cũng đã giúp sàng lọc bớt một phần rất lớn những đứa trẻ nghèo khổ rồi.
Trường Tân Hoa là trường công lập, nhưng cũng đã bắt đầu đi lên con đường của trường tư nhân, rất nhiều tài nguyên giáo viên, điều kiện thiết bị của trường đều nâng cao rất nhiều, giá học phí, phí dự thính,... đều đắt hơn so với trường học bình thường.
Học phí của phần lớn trường cấp hai khác, một trường từ một trăm đến dưới ba trăm, học phí và lệ phí bổ sung, nhiều nhất cũng chỉ một trăm đồng.
Trái lại học phí cố định của trường Tân Hoa cũng xấp xỉ, nhưng tiền học phí và lệ phí, phí đồng phục, còn có lớp học máy vi tính,... cộng thêm những chi phí khác, một học kỳ, học phí đến hàng nghìn.
Đây vỏn vẹn chỉ là học phí, nếu học sinh còn ở lại, vậy học phí, chi phí một học kỳ càng cao hơn.
Nhưng học phí của trường đắt, điều kiện thiết bị của trường Tân Hoa quả thực cũng cao, năng lực giáo viên ở Dương Thành càng là số một.
Máy vi tính ở năm nay vẫn chưa hoàn toàn phổ biến, trong trường cung đã mở tiết học máy tính, học phí đắt dĩ nhiên là đắt, nhưng cũng phải chấp nhận, đắt cũng có đạo lý của đắt.
Mà các vị phụ huynh nếu có thể cho bọn trẻ đến trường này học, chịu bỏ ra cái giá cao ngất như vậy, tất nhiên có thành phần hy vọng con cái thành đạt, nhưng cũng cần có năng lực kinh tế đủ chống đỡ.
Văn phòng phẩm đắt, ở những chỗ khác không dễ bán, cửa hàng văn phòng phẩm mở ở bên cạnh trường Tân Hoa, trái lại có thể thử nghiệm, đứa trẻ có điều kiện trong nhà không tệ, trên người làm sao sẽ thiếu tiền tiêu vặt.
Chính là đứa bé Triệu Lệ Nam, luôn bị trừ tiền tiêu vặt, thường tiết kiệm tiền mua một máy ghi âm, mua Garage Kit, nhưng cậu bé cũng không thiếu tiền tiêu vặt.
“Tiền tiêu vặt, Học Văn đi học mấy ngày nay, bọn em đều chưa từng cho thằng bé tiền tiêu vặt.” Triệu Vệ Cúc lại nghĩ đến Ngô Học Văn, nhất thời tự trách nhìn về phía Ngô Lâm Tiêu.
Vốn Ngô Học Văn chính là học sinh chuyển trường qua đây, cũng không quen các bạn học trong lớp, nếu bạn học xung quanh đều có không ít tiền tiêu vặt, thằng bé lại không có, có bị bạn bè phân biệt đối xử, bắt nạt không?
Triệu Vệ Cúc nghĩ đến Ngô Học Văn theo bản năng của người làm cha mẹ, vô cùng áy náy.
Ngô Lâm Tiêu cũng lắc đầu, Triệu Vệ Cúc lo lắng cái gì, anh ta cũng biết.
“Vệ Quốc đã cho rồi.” Hứa Đào cười: “Tiểu Văn là cháu ngoại của anh ấy, mỗi tháng bọn chị đều sẽ cho Tiểu Nam tiền tiêu vặt, đương nhiên cũng không quên cho Tiểu Văn một phần.”
Triệu Vệ Quốc nào sẽ bên trọng bên khinh, tiếc chút tiền tiêu vặt đó, hai nghìn phí dự thính cũng giao rồi, học phí hơn một nghìn cũng đóng xong. Chỉ là chút chuyện nhỏ này không nói cho vợ chồng Triệu Vệ Cúc mà thôi, dẫu sao trên người bọn họ cũng không có bao nhiêu tiền, sợ bọn họ gánh nặng tâm lý quá lớn.
Trước đây Ngô Học Văn ở quê nhà tỉnh Ôn đi học, phần lớn xung quanh đều là con nhà nghèo, không có tiền tiêu vặt, nhưng cũng không có gì.
Nhưng Dương Thành không giống, so sánh và phân biệt giữa các học sinh, thậm chí có rất nhiều hành động vô tình đơn thuần, nhưng cho dù vô tình, cũng rất tổn thương người khác.
Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào sớm đã suy nghĩ đến điểm này, cũng tự nhiên cho Ngô Học Văn tiền tiêu vặt, cậu bé vốn không cần, nhưng Triệu Vệ Quốc dặn cậu bé giữ lại, sau này có tiền đồ thì trả lại cho anh, Ngô Học Văn mới nhận lấy.
“Chị dâu, em…” Nước mắt Triệu Vệ Cúc mới nhịn vẫn tuôn trào, cô ta xúc động nghiêng đầu lau nước mắt.
Không muốn khóc, nhưng thật sự rất áy náy, cũng càng không biết bản thân nên nói những cái gì mới tốt.
“Chị dâu, ân tình của anh chị, vợ chồng bọn em nhất định ghi nhớ trong lòng, cảm ơn chị.” Ngô Lâm Tiêu cũng khom lưng cúi người nghiêm túc cảm ơn Hứa Đào.
“Đừng như vậy.” Hứa Đào có chút buồn phiền, đối mặt với lời cảm ơn nghiêm túc và trang trọng như vậy của Ngô Lâm Tiêu, cô vẫn thật sự không biết nên nói cái gì. Sợ xử lý không đúng mực, sẽ khiến vợ chồng bọn họ áp lực càng lớn, liền nhìn về phía cha Triệu và mẹ Triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận