Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 414. An bài 4

Liên quan đến tiền bạc, vân là tìm một người ngoài tốt hơn, xảy ra chuyện xử lý cũng không cần suy nghĩ nhiều như thế.
Triệu Vệ Quốc cũng nghĩ như vậy: “Ngày mai anh liên hệ với Hạng Hưng Vượng.”
“Ừm.” Hứa Đào đáp lại, cùng Triệu Vệ Quốc lên lầu.
“Em đi tắm trước.”
“Đi đi!” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Hứa Đào đi rửa mặt, Triệu Vệ Quốc ngồi xuống ghế trong phòng, anh mắt nhìn bức ảnh chụp chung của kỹ trên bàn.
Bức ảnh chụp chung này là chụp lúc đội tân binh tan rã, đồng đội trong bức ảnh đến nay mỗi người một hướng, đường ai nấy đi, thậm chí có một số người đã hy sinh.
Hiện giờ ở lại quân đội cũng chỉ hai ba người mà thôi, thời gian thấm thoát trôi, thời đại thay đổi, dường như con người cũng không phải là con người của lúc trước nữa rồi.
Triệu Vệ Quốc nhìn Diệp Chấn Hoa trong bức ảnh, tâm trạng vô cùng nặng nề.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Hứa Đào tắm xong đi ra, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc cầm bức ảnh ngẩn người, liền đi qua hỏi.
“Nghĩ đến chuyện hồi anh là tân binh vừa mới vào quân đội.” Triệu Vệ Quốc đưa tay đặt bức ảnh lên bàn, suy nghĩ và lời nói đều rất hoài niệm.
Chớp mắt một cái đó đã là chuyện của mười tám năm trước rồi, thời gian trôi thật nhanh.
Theo tầm nhìn của Triệu Vệ Quốc, Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc trẻ tuổi non nớt trong bức ảnh, cô thật sự rất tò mò, Triệu Vệ Quốc của lúc đó tính cách như thế nào.
“Thật muốn thấy dáng vẻ lúc anh ở trong quân đội.” Hứa Đào nói, hai tay ôm lấy cổ Triệu Vệ Quốc từ phía sau lưng.
Chắc chắn dáng vẻ của Triệu Vệ Quốc trong quân đội không giống như hiện tại, không chính chắn như vậy, từ trong bức ảnh có thể nhìn ra, Triệu Vệ Quốc mười mấy tuổi tự tin mà khoe khoang, có lẽ là một tân binh non nớt hay sinh sự.
“Không đặc biệt gì, chính là có hơi ngu ngốc.” Triệu Vệ Quốc đánh giá chính mình rất hời hợt.
Mỗi người đàn ông, đánh giá khi còn trẻ hết sức lông bông, dường như đều dùng ngu ngốc để hình dung tuổi trẻ của mình.
“Ngu ngốc sao?” Hứa Đào nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi, lại không chờ Triệu Vệ Quốc trả lời, liền cười nói: “Em không tin.”
Cô cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ ngu ngốc của Triệu Vệ Quốc, từ lúc biết anh đến nay, dáng vẻ của anh đều là đã định trước mọi việc, hoàn toàn không ăn nhập với sự ngu ngốc.
“Thật mà.” Triệu Vệ Quốc khẽ cười vỗ vỗ tay Hứa Đào: “Buông anh ra, anh đi tắm.”
“Được.” Lúc này Hứa Đào mới buông cổ anh ra, đợi lúc Triệu Vệ Quốc đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, ánh mắt cô dừng lại trên bức ảnh một lúc, sau đó mới nằm lên giường.
Triệu Vệ Quốc tắm rửa rất nhanh, thời tiết nóng nực, nước anh tắm là nước lạnh, lúc đi ra trên người cũng mang theo hơi lạnh.
Hứa Đào có chút ngưỡng mộ thể chất của Triệu Vệ Quốc, phối hợp với thời tiết đông ấm hạ mát, còn cô thì đi theo thời tiết, mùa hè nóng cô nóng theo, mùa đông lạnh cô cũng lạnh theo.
Người đàn ông nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm Hứa Đào vào lòng.
Hứa Đào dựa vào lòng ngực của Triệu Vệ Quốc: “Người của đời trước đã bị sức mạnh của nhiều người tẩy não hoàn toàn, sinh con cái dường như biến thành ý nghĩ của phụ nữ tồn tại. Anh biết vì sao em không thể sinh mà có suy nghĩ khác không?”
“Không biết.”
“Mấy năm nay, mẹ em cũng rất quan tâm cái bụng của em có tin tức hay không, anh sẽ vì suy nghĩ của gia đình mà thỏa hiệp sao?”
Thời đại này là như vậy, tỉnh Ôn bên đó thi hành kế hoạch hóa gia đình, nhưng vẫn mong đợi nhiều con nhiều phúc.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc lại thuộc về dạng kết hôn lần hai, hai người được chính sách cho phép sinh đứa thứ hai, Triệu Lệ Nam cũng đã mười tuổi rồi, trước đây cô còn có thể tìm lý do từ chối, nói Triệu Lệ Nam còn nhỏ, tạm thời không định có con, hai năm nay rõ ràng mẹ Triệu kịch liệt thúc giúc sinh con.
Hứa Đào thật sự không ngờ, trong thời đại mà cuộc sống còn khó khăn, mọi người vẫn cố chấp với con cái như vậy. Có lẽ mẹ Triệu cũng có chút ý kiến khi mấy năm nay cô không mang thai.
Liệu rằng Triệu Vệ Quốc có bị mẹ Triệu thúc giục đến mức sinh ra ý nghĩ khác, Diệp Chấn Hoa có nước đi bất ngờ, sợ là bà cụ ở nhà đóng góp không ít.
“Thỏa hiệp cái gì? Thỏa hiệp sinh con sao?” Triệu Vệ Quốc ôm lấy Hứa Đào.
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu.
“Ngốc. Năm nay lúc bà ấy gọi điện thoại, có từng đề cập tới chuyện sinh con chưa?” Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại Hứa Đào.
“Hình như không có.” Hứa Đào nhớ lại một chút.
“Năm ngoái mẹ bí mật lặng lẽ tìm anh hỏi qua, giọng điệu quan tâm, thắc mắc có phải cơ thể em không tốt hay không, có cần tìm bác sĩ khám thử không. Anh nói với bà ấy, hồi còn bị thương ở quân đội, không chỉ bị thương ở chân còn ảnh hưởng đến việc sinh con, em vẫn luôn không mang thai là vì anh có vấn đề.” Triệu Vệ Quốc nói, bất giác khẽ cười.
Lúc mẹ anh biết được anh có vấn đề, nát mặt vô cùng khó tả, lại thấp thỏm không yên, sợ Hứa Đào có ý kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận