Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 682. -

Chuyện cô bé muốn làm là chuyện tốt, là chuyện lương thiện, Hứa Đào cũng bằng lòng che chở lòng tốt nhỏ của cô bé.
Giống như Triệu Lệ Nam trước kia muốn giúp đỡ bạn học của cậu vậy, chỉ cần là lòng tốt chân thành, từ trước đến giờ Hứa Đào đều sẽ không keo kiệt, cho dù là một khoản chi tiêu không nhỏ.
“Cảm ơn mẹ.” Triệu Lệ Noãn cũng ôm lại Hứa Đào.
Trường Triệu Lệ Noãn nghỉ định kỳ, Triệu Lệ Nam cũng từ Bắc Thành trở về Dương Thành, lúc cậu xuống máy bay, cho rằng sẽ nhận được sự hoan nghênh và cái ôm nhiệt tình của em gái.
Kết quả nhận được điện thoại của người cha thân yêu, nói bảo cậu tự về nhà, mẹ và em gái đã đi dạo trung tâm thương mại rồi, không có thời gian đón cậu.
“...?” Có thời gian đi dạo trung tâm thương mại, không có thời gian đón cậu.
Cậu đi học đại học nửa học kỳ, không nhớ cậu không đón cậu, nhưng tình nguyện đi trung tâm thương mại?
Triệu Lệ Nam không biết vì sao, cảm nhận được địa vị của mình tràn ngập nguy cơ, có hơi muốn ói máu, sau đó kéo hành lý lặng lẽ bắt xe về nhà, lúc về đến nhà, trong nhà chỉ có dì giúp việc làm việc theo giờ gật đầu hỏi thăm hai câu.
Triệu Lệ Nam mang hành lý về phòng trong lòng ngột ngạt, xuống lầu ở phòng khách xem tivi chờ đợi, chập tối giờ cơm tối, Hứa Đào và Triệu Lệ Noãn mới xách một đống túi mua đồ về nhà.
Hai mẹ con thân thiết, hình ảnh hài hòa lại tốt đẹp.
“Mẹ.” Triệu Lệ Nam đứng dậy từ ghế sô pha.
“Tiểu Nam đã về rồi.” Hứa Đào cười.
“Anh trai.” Triệu Lệ Noãn cũng cười ngọt ngào với anh trai Triệu Lệ Nam.
Hai cánh tay Triệu Lệ Nam yên lặng giơ lên giằng co, cái ôm nhiệt tình mạnh mẽ của em gái nhào tới trong tưởng tượng lại lần nữa không có.
Tâm tư Triệu Lệ Noãn đều đáng đặt trên lời nói với Hứa Đào, nói chuyện thú vị của thung lũng Tiên Nữ bên kia, Hứa Đào đáp lại đặt đồ xuống, liếc nhìn con trai lớn một cái, mím môi khẽ mỉm cười.
Triệu Lệ Nam có chút ghen tị, sau cảm giác hai người phụ nữ trong nhà, đều không đặt cậu làm trung tâm ghen tị nữa, bất giác có chút mất mác, nhưng cậu nhìn thấy sự thay đổi của em gái Triệu Lệ Noãn cũng rất vui.
Thực ra lúc trước khi cậu biết Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc không bàn bạc với cậu đã dẫn em giá đến tỉnh Xuyên xa xôi trải nghiệm cuộc sống, cậu vô cùng không tán thành.
Người không vui không tình nguyện nhất chính là cậu, cậu não nỡ để cho em gái đi chịu nỗi khổ đó, cậu lo lắng đến mức nửa tháng đó cũng đã gầy đi mấy cân, điện thoại bên kia cứ không liên lạc được, nhiều nhất chỉ có thể thỉnh thoảng tin nhắn hồi âm lại một chút.
Nhưng hiện tại dù Triệu Lệ Noãn không giống như trước đây, dính lấy cậu quá mức, nhưng cũng không hung dữ như thế, hiển nhiên Triệu Lệ Nam cũng vui, cậu cũng vui sự thay đổi lớn của em gái.
Nhưng, Triệu Lệ Nam cũng có chút ghen tị, ghen tị người em gái yêu nhất đã biến thành mẹ, haiz, cậu đúng là anh trai già nuôi cô em gái đi tiêu đi tiểu đến lớn, giờ đây nói bị xem nhẹ liền bị xem nhẹ rồi.
Suy nghĩ, Triệu Lệ Nam liền cảm thấy rất khó chịu.
Năm đầu tiên sau khi Triệu Lệ Noãn hoàn toàn lột xác, cũng là từ năm chín chín vượt đến năm hai nghìn.
Một năm này, khi người nhà họ Triệu trở về tỉnh Ôn ăn tết, hai vợ chồng Triệu Vệ Lan và Liêu Đồ Hàng lại sinh một cô bé mập mạp vào mùng một đầu năm, lấy tên là Liêu Sơ Nhất, ngụ ý chính là mùng một tháng giêng nghênh đón năm hai nghìn.
Ở tỉnh Ôn xa xôi lúc biết được Triệu Vệ Lan sinh con gái, người nhà họ Triệu đều rất vui, lúc Liêu Đồ Hàng gọi điện thoại báo tin vui với Triệu Vệ Quốc, sự vui vẻ đó cũng bộc lộ trong lời nói.
Tiểu Sơ Nhất đến đối với Liêu Đồ Hàng và tất cả người nhà họ Triệu đều rất vui vẻ, sau khi Triệu Lệ Bắc sinh ra, nhà họ Triệu đã mấy năm không có bé trai bé gái hạ xuống, sự ra đời của sinh mệnh nhỏ, đã kéo theo mối liên hệ của một đám người không thể nghi ngờ.
Không ngoài dự liệu bạn nhỏ Liêu Sơ Nhất, có lẽ là đứa trẻ sau cùng trong đám trẻ thuộc thế hệ của đám Triệu Lệ Nam nhà họ Triệu, cô bé lại sinh ra ngày mùng một tháng giêng năm hai nghìn, mọi người đều cảm thấy cô bé rất biết chọn thời gian cũng rất biết chọn ngày.
“Có nói lấy tên gì không?”
“Có, nói tên Liêu Sơ Nhất.”
“Sơ Nhất? Cái tên này có phải lấy có chút qua loa không, sao có thể gọi là Sơ Nhất chứ!” Cha Triệu biết Triệu Vệ Lan đã sinh một đứa con gái cũng vui, nhưng đối với tên gọi lại không quá hài lòng.
Đứa trẻ sinh ra vào mùng một tháng giêng, liền gọi là Liêu Sơ Nhất, vậy nếu là mùng hai mùng ba hoặc là mười bốn mười lăm tháng giêng thì sao? Chẳng lẽ cũng qua loa vậy sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận