Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 454. Trứng gà 4

Lúc đi xuống cầu thang ngắn, tất cả đều là đất bằng phẳng, trạng thái của cha Triệu thả lỏng một chút, mẹ Triệu cũng nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đứng ở cửa nhà ga, bà mỉm cười gọi con trai một tiếng.
“Nhìn thấy Vệ Quốc rồi hả?” Cha Triệu hỏi, ánh mắt rất mơ hồ, chỉ thấp thoáng cảm thấy trước mặt có một bóng người.
“Cha, mẹ.” Triệu Vệ Quốc mở miệng gọi người.
Tay cha Triệu nắm cây gậy gỗ nhẹ nhàng dùng sức, người cha già vẫn luôn nghiêm khắc, bởi vì đôi mắt có chút không biết phải làm sao, mất tự nhiên chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”
“Mọi người vẫn khỏe chứ? Ngồi xe lửa lâu như vậy có mệt không?” Triệu Vệ Quốc quan tâm hỏi, đi đến bên cạnh cha Triệu định đỡ ông.
“Đều rất khỏe, trên đường không có chuyện gì.” Mẹ Triệu cười trả lời.
“Không cần đỡ cha, tự cha đi là được, ánh mắt không thể nhìn rõ nhưng cũng không phải mù rồi.” Cha Triệu không chịu thua kém từ chối sự dìu đỡ của Triệu Vệ Quốc, ông tự ý di chuyển đi về phía trước hai bước, mẹ Triệu vẫn đỡ cánh ta ông như cũ.
Triệu Vệ Quốc nhìn cha Triệu cũng không kiên trì, trong lòng có chút khó chịu, làm con cái, anh thật sự không làm tròn bổn phận.
“Anh.” Triệu Vệ Cúc nhẹ nhàng gọi anh.
Triệu Vệ Quốc quay đầu nhìn về phía Triệu Vệ Cúc, trước kia khi mặc đồ bông lớn vào mùa đông, Triệu Vệ Cúc đều gầy trơ xương.
Lúc này thời tiết nóng bức, phía dưới cô ta mặc một cái quần vải, trên người là một chiếc áo hoa nhí màu trắng, hai tay xách túi cầm bao bố đựng gà, vì đồ tạo lực nặng nên khiến cổ tay trông càng mảnh khảnh hơn.
“Sao lại gầy đi nhiều như vậy.” Giọng nói Triệu Vệ Quốc lo lắng.
“Em không gầy, vẫn giống như trước đây mà. Triệu Vệ Cúc cười xấu hổ.
“Cậu.” Ngô Học Văn cũng nâng giỏ chào hỏi.
“Còn mang nhiều đồ như vậy? Chẳng phải bảo mọi người mang một ít quần áo để thay và đồ ăn trên đường là được rồi sao, bên này cái gì cũng có thể mua.” Triệu Vệ Quốc nói xong, định đi nhận lấy túi và bao bố trong tay Triệu Vệ Cúc.
“Trước đây anh mừng tân gia bọn em đều không đến, lần này cũng không biết có thể mang cái cái gì. Đây là gà tự em nuôi, nuôi trên núi hơn một năm rồi, hầm canh rất có dinh dưỡng nên bắt cho anh mấy con.” Triệu Vệ Cúc giải thích.
“Ừm, để anh cầm.”
“Anh, không nặng, em xách được.” Triệu Vệ Cúc thấy Triệu Vệ Quốc muốn giúp một tay, cô ta mỉm cười lắc đầu.
“Để anh.” Triệu Vệ Quốc nhận lấy túi nhỏ và bao bố, ánh mắt nhìn về phía em rể Ngô Lâm Tiêu.
Dĩ nhiên Ngô Lâm Tiêu ra sức lắc đầu: “Em xách được, không cần anh cả hỗ trợ.”
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc gật đầu nói chuyện: “Xe đang ở phía trước, chiếc màu đen đó, mấy bước mà thôi.” Triệu Vệ Quốc chỉ chiếc Santana màu đen đang dừng cách đây bảy tám mét.
“Được.” Mấy người gật đầu đi về phía chiếc xe.
Triệu Vệ Quốc xách đồ đi qua, mở cốp sau xe đặt hành lý vào.
“Giỏ trúc Tiểu Văn ôm trong tay là cái gì?” Triệu Vệ Quốc nhìn cháu ngoại nhỏ Ngô Học Văn.
“Trứng gà ạ!” Ngô Học Văn trả lời có chút vui vẻ.
Từ quê nhà tỉnh Ôn đến Dương Thành bên này, khoảng cách hơi xa, ngồi xe lửa hơn một ngày một đêm, nhưng đáy giỏ trúc đều được lót đồ, cho nên cả đường xóc nảy, trứng gà vẫn còn nguyên.
Triệu Vệ Cúc nói: “Trứng gà dễ vỡ, ngồi xe ôm vào lòng.”
Giỏ trứng gà này, cả đường đều là cô ta cẩn thận bảo vệ đến Dương Thành, hiện giờ cũng đã đến rồi, nhưng không thể làm vỡ nữa.
“Con biết rồi.” Ngô Học Văn gật đầu.
“Lên xe về nhà thôi!” Triệu Vệ Quốc đóng cốp xe sau, đưa tay xoa đầu cháu ngoại nhỏ.
“Cha, cha và mẹ ai ngồi ghế phó lái phía trước?” Triệu Vệ Quốc mở cửa chỗ ghế phó lái.
“Cha con ngồi phía trước.” Mẹ Triệu đưa tay chỉ cha Triệu.
Cha Triệu muốn khoe sức, lúc ra khỏi nhà ga, có cầu thang cũng không biết đi như thế nào, ông chỉ có thể để mẹ Triệu dìu đỡ.
Nhưng vừa nãy lúc bọn Triệu Vệ Quốc đặt hành lý, cha Triệu lại bảo mẹ Triệu không cần đỡ ông, trong tay ông cầm cây gậy gỗ mài rất bóng loáng, cứ đứng như thế, cố gắng duy trì ánh mắt không bị bệnh nghiêm trọng.
“Vậy cha ngồi phía trước, con đỡ cha lên xe.” Triệu Vệ Quốc mở miệng.
Cha Triệu vẫn muốn nói không cần đỡ ông, nhưng làm sao được tầm mắt thực sự không nhìn rõ được, bóng xe tối om trước mắt, cửa xe ở đâu dường như cũng không rõ.
“Chậm một chút, nhấc chân, cúi đầu.” Triệu Vệ Quốc nhắc nhở cha Triệu ngồi xong.
Mẹ Triệu, cả nhà Triệu Vệ Cúc đều ngồi ở ghế sau, chiếc xe nhỏ, chỗ ngồi phía sau ngồi bốn người nhưng cũng không chật chội, bởi vì Triệu Vệ Cúc và Ngô Học Văn ngồi giữa quá gầy rồi.
“Có lẽ mọi người đều đói rồi, Hứa Đào nấu cơm xong đang đợi mọi người, sắp về đến nhà rồi.” Triệu Vệ Quốc vừa nói vừa khởi động xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận