Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 515. Kinh hỉ 2

Hứa Đào nghĩ tới bất giác mỉm cười, sau đó khen ngợi mẹ Triệu: “Mẹ thật lợi hại.”
Mẹ Triệu có chút ngại ngùng, bà cầm đôi đũa còn đang ăn cơm xua một cái: “Ơi trời! Đây có gì mà lợi hại hay không lợi hai, là một người phụ nữ đều có thể sinh.”
“...” Hứa Đào mím môi thầm nói, con thì không thể, con không có kinh nghiệm.
Nhưng Hứa Đào không nói, nói rồi mất hứng, mà cúi đầu liếc nhìn đồng hồ một cái: “Thật sự sắp sinh đến trời sáng con không đợi được rồi, nhiều nhất đợi được một tiếng nữa, nếu tám giờ còn chưa sinh được, ngày mai con lại đến!”
Hứa Đào quyết định có chút bất đắc dĩ, cô muốn biết nam nữ trước, nhưng nếu đúng như lời mẹ Triệu nói, sinh đến ngày mai vẫn còn sinh, chẳng lẽ cô cũng phí thời gian ở bệnh viện đến sáng mai sao?
Phòng bệnh ở bệnh viện cũng có quy tắc, tám giờ, người đến thăm bệnh gần như nên rời đi rồi, y tá cũng đều tan làm, nhiều nhất giữ lại hai người trực ca đêm.
Cho nên nhiều nhất Hứa Đào chỉ có thể đợi đến tám giờ.
Hứa Đào sốt ruột thay cho Trần San San trong phòng sinh, bản thân Trần San San trong phòng sinh đó sinh con cũng rất cố gắng, đau đớn thì thôi đi, bụng còn đói, cô ta vào phòng sinh đau rất lâu, sắp sửa hết sức rồi.
Mãi cho đến lúc này, Trần San San mới hiểu vì sao trước đó bác sĩ nhắc nhở cô ta, bảo cô ta giữ gìn thể lực sinh con.
Hóa ra thật sự rất lãng phí sức lực, cũng thật sự rất đau đớn, cả đời này cô ta cũng không muốn trải nghiệm loại đau đớn này nữa.
Cô ta cũng tin ma quỷ, vậy mà lại tin tưởng lời của Ninh Bát Muội ở dưới quê. Chị ta chỉ nói kiếm tiền nhanh, thế vì sao không nói sinh con hóa ra lại đau như vậy!
Sỡ dĩ Trần San San đến Dương Thành làm việc, là vì trông thôn có một cô gái trẻ tuổi tên Ninh Bát Muội, năm ngoái chị ta rời quê lên thành phố làm việc, làm giúp việc cho nhà khá giả.
Kết quả người đàn ông chủ gia đình đó thấy dáng dấp chị ta không tệ, muốn nhờ chị ta sinh giúp một đứa con, chủ nhà đồng ý với chị ta, nếu chị ta chịu sinh một đứa con, sau khi sinh xong sẽ cho chị ta mười nghìn đồng làm phí vất vả.
Bình thường còn cung cấp cho chị ta đồ ăn đồ uống ngon, mua một đống đồ bồi bổ cơ thể, ăn cũng ăn không hết, quần áo cũng mắc sức mua về mặc.
Cứ như vậy, Ninh Bát Muội ở thành phố lớn làm việc một năm, ung dung cầm hơn mười nghìn về nhà, dùng thời gian một năm, kiếm được số tiền mà người ta mười năm cũng không kiếm được.
Lúc Trần San San nghe thấy chị ta nói xong liền động lòng, cô ta cảm thấy sinh con kiếm tiền nhanh, sinh một đứa con, lấy được mười nghìn, có thể bù đắp cho số tiền làm việc mười năm cực khổ tích góp được, cái này tốt hơn nhiều, không như công việc làm cho đến chết, ăn cũng không dám ăn, xài cũng không dám xài.
Dù cô ta có lòng muốn ăn bát cơm này, nhưng cũng không có nhiều chủ nhà thích hợp cho cô ta gặp như thế, cô ta đến Dương Thành, đi xin việc làm giúp việc cho nhiều gia đình, người đàn ông làm chủ gia đình không phải già cả yếu ớt, thì cũng là trung niên hói đầu, quả thực cô ta không chịu được.
Cô ta đã mượn hai trăm đồng từ Ninh Bát Muội lúc đó để mang theo bên người, mắt thấy sắp tiêu hết, sự việc lại phát triển một bước.
Ngày đó cô ta lại đi xin việc làm giúp việc cho một nhà, lúc đi ra, trời đổ mưa lớn, hết cách cô ta chỉ có thể bắt xe.
Đó cũng là lần đầu tiên cô ta ngồi taxi, cô ta biết ngồi taxi rất đắt, từ sau khi cô ta lên xe, tài xế phía trước liền liếc đùi của cô ta mấy lần, trong lòng cô ta thầm hừ chế nhạo, nhưng nở nụ cười chủ động trò chuyện hỏi thăm.
Ý định ban đầu là để anh ta không lấy tiền xe, nhưng khi cô ta biết, tài xế taxi này không chỉ là một tài xế, còn là giám đốc quản lý công ty, tài xế taxi, anh ta nói như thế này, tiền lương một tháng được hơn một nghìn đồng.
Lúc này Trần San San mới nghiêm túc quan sát tài xế, dáng dấp cũng bình thường, tuổi ngoài bốn mươi, trông không thông minh lắm,. Nhưng chẳng phải người này đúng lúc hợp ý cô ta sao? Không thông minh lắm cũng dễ lừa!
Cứ như vậy Trần San San và Diệp Chấn Hoa mới xảy ra chuyện phía sau, rồi đến sinh con hiện giờ.
Hai tay Trần San San nắm chặt ga trải giường bệnh sinh con, trong đầu nghĩ đến năm nghìn đồng, đồng hồ hai nghìn đồng, còn có số tiền linh tinh trước kia bảo Diệp Chấn Hoa tiêu hết, nghĩ đến những món đồ này, dường như cô ta mới có sức sinh con.
“A!” Có thể đồng hồ và tiền đã cho cô ta sức lực, Trần San San kêu to, cả khuôn mặt đều vặn vẹo để có sức, cuối cùng cũng sinh được đứa trẻ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận