Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 309. Ba hoa 6

Hứa Đào nhìn cậu bé, rồi nhìn về phía Tôn Phương, đang muốn giận ngược lại, mẹ Triệu liền trực tiếp đi qua, nắm đầu Tôn Phương, dùng sức hung dữ nắm trọc Tôn Phương, hất tay hung hăng tát cho Tôn Phương một cái.
“Một con đàn bà hư đốn không cần mặt mũi như cô, lại để tôi nghe thấy cô nói ba hoa, tôi sẽ trực tiếp xé rách miệng cô.” Mẹ Triệu thật sự rất tức giận.
Cưới Tôn Phương tốn tiền thì thôi, hôm nay xảy ra chuyện này, Vệ Cường nhà bọn họ sau này sẽ bị biết bao nhiêu người cười chê, thằng bé tuổi còn trẻ sau này đi đâu cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, thân là đàn ông không quản được vợ, vợ vừa mới cưới vào cửa đã đi vụng trộm.
Mẹ Triệu thật sự càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng muốn đánh chết Tôn Phương.
Con đàn bà hư đốn này, làm chuyện sai, còn không biết thu lại, nên đem cô ta ném xuống sông nhỏ bên ngoài chết chìm.
“Mẹ…” Tôn Phương che mặt khóc.
“Cô đừng gọi tôi là mẹ, tôi khinh.” Lúc này mẹ Triệu lên tiếng oán giận trả lời.
Tôn Phương thút thít, cô ta vốn là loại người “mềm nắn rắn buông”, sự hung dữ của mẹ Triệu làm cho cô ta căn bản không dám nói thêm một câu, cô ta cũng trong mong Triệu Vệ Cường có chút phản ứng, nhưng Triệu Vệ Cường đang chìm sâu vào tự trách, thế giới hoài nghi bản thân, nào còn có thể quan tâm sự sống chết của cô ta.
Cũng chính Tôn Phương còn cho rằng, sự việc cũng còn nhiều đường cứu vãn, nhưng tất cả mọi người đều biết, trừ khi Triệu Vệ Cường không phải là đàn ông, hễ còn là đàn ông, căn bản không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện vô cùng nhục nhã này.
Người nhà họ Triệu cũng không thể tiếp nhận Tôn Phương, nếu Triệu Vệ Cường ngu ngốc đến mức không nghĩ ra, mẹ Triệu là người đầu tiên đập đầu tự tử cho anh ta xem.
Dù sự việc nghiêm trọng, nhưng thời tiết rất tốt, tốc độ của cậu bé đi đường thông báo cũng rất nhanh.
Khoảng hai giờ chiều, người nhà họ Tôn đã vội vàng chạy tới, cha mẹ Tôn Phương, anh trai, em gái Tôn Phương toàn bộ đều chạy đến.
“Cha, mẹ.” Tôn Phương nhìn thấy người nhà họ Tôn đến, khóc lóc hốt hoảng nhào tới.
“Phương Phương, mẹ đến rồi, đừng khóc, đừng khóc.” Mẹ Tôn ôm Tôn Phương vỗ về, nhìn thấy dấu bàn tay đầy mặt Tôn Phương, đầu còn bị nhổ một chút nhất thời tức giận: “Phương Phương con bị đánh rồi, ai, ai đã đánh con, nói cho mẹ biết!”
Cậu bé hàng xóm của nhà họ Triệu chỉ đảm nhiệm đến nhà họ Tôn thông báo, cậu bé biết Tôn Phương đã làm ra chuyện gì, nhưng cũng không nói, chỉ nói chuyện vô cùng nghiêm trọng, sẽ gây ra án mạng các kiểu, rồi cùng người nhà họ Tôn chạy đến nhà họ Triệu.
Người nhà họ Tôn quả thực cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ Tôn vừa nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của Tôn Phương, lập tức che chở.
“Tôi đánh đấy, làm sao!” Mẹ Triệu cũng rất tức giận, ngồi trên ghế lớn tiếng đáp lại.
“Bà thông gia, bà là người đánh ư?” Mẹ Tôn nhìn mẹ Triệu có chút bất ngờ, sau đó nhìn Tôn Phương trong lòng hỏi: “Thật sự là mẹ chồng con đánh sao?”
“Dạ.” Tôn Phương che mặt uất ức gật đầu, mẹ Triệu đã đánh cô ta mấy bạt tay, sức bà lão lớn, một cái tát cũng khiến cô ta sắp ngất xỉu.
“Được lắm! Tôi gả con gái cưng đến nhà các người, nhà các người ngược lại còn ức hiếp Phương Phương nhà chúng tôi, bà già độc ác, bà sẽ chết không được tử tế.” Mẹ Tôn căn bản không nói đạo lý, đến nhà họ Triệu, cũng không hỏi nguyên nhân sự việc, biết Tôn Phương bị đánh, mẹ Tôn liền bắt đầu mắng người.
Bà ta cũng mặc kệ nhà họ Triệu có phải nhà chồng Tôn Phương hay không, biết Tôn Phương chịu thiệt bị đánh, bà ta trực tiếp nổi giận.
“Đánh cô ta thì làm sao, tôi chưa đánh chết cô ta coi như tôi không tệ rồi. Nhà họ Tôn bà quả đứng là đã nuôi một đứa con gái ngoan. Bà còn chưa biết cô đã làm ra chuyện xấu hổ mất mặt gì đâu! Bà, con gái bà, cô ta vụng trộm bà có biết không? Con đàn bà hư đốn không biết xấu hổ, tôi muốn mạng cô ta cũng không tính là quá đáng.” Mẹ Triệu cũng không mẹ Tôn.
Người già thôn quê, bình thường đều sẽ không thua những chuyện gây gổ này.
“Cái gì?” Mẹ Tôn bị lời của mẹ Triệu làm cho kinh sợ, dù bà ta không nói lý, nhưng cũng không ngờ tới Tôn Phương đã làm ra chuyện kinh người này, lập tức nhìn về phía Tôn Phương.
Tôn Phương đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mẹ Tôn, sợ hãi không dám nhìn thẳng, cúi đầu che mặt khóc hu hu.
Tác giả có lời muốn nói: Đến hôm nay tôi mới đột nhiên nhớ ta, tôi là kẻ vô dụng, trước đây đã có một Lâm Phương “cực phẩm” rồi, hiện tại lại thêm một Tôn Phương! Ôi mẹ ơi! Tôi thật sự quá có lỗi rồi. Ngoài ra liên quan đến chuyện đăng chương mới, tháng này tạm thời hết cách, tôi hơi bận, chỉ có thể cập nhật ổn định hằng ngày, tháng sau xem tình hình, nếu không bận mới có thể đăng thêm! Cảm ơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận