Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 83. Bị chó điên cào

Nếu Tiểu Chí không cha không mẹ Hứa Đào có thể nhận nuôi nó nhưng thực tế không phải, Tiểu Chí không phải là cô nhi không nơi nương tựa mà còn có mẹ, cho nên nó chỉ có thể tự mình kiên cường lớn lên, Hứa Đào không thể nhún tay xen vào việc người khác, cuộc sống này thật tàn nhẫn, đứa nhỏ không có ô che mưa thì phải lều mình chạy cố gắng chạy khi gặp mưa xuống.
"Dạ, cảm ơn dì" Tiểu Chí gật đầu, sau đó đi đến cầm bao bố chạy đi xa...
Hứa Đào nắm tay Tiểu Nam đứng đó nhìn Tiểu Chí chạy đi xa đến khi không nhìn thấy thân ảnh của nó mới rời đi.
"Mẹ!: Tiểu Nam lôi kéo tay Hứa Đào: "Anh Tiểu Chí chạy đi rồi không trở về nhà nữa sao?"
"Anh Tiểu Chí đi là để tự mình trưởng thành" Hứa Đào khom lưng bế Tiểu Nam lên nghẹn ngào trả lời bé.
Tiểu Nam còn nhỏ không hiểu lời nói của Hứa Đào, đứa nhỏ lập tức cười hì hì khoa tay múa chân cùng Hứa Đào: "Tiểu Nam đánh gà trống!"
Tiểu Nam đây là cùng Hứa Đào khoe chính mình vừa rồi dũng cảm.
"Ừ, Tiểu Nam rất tuyệt nhưng không có mẹ bên cạnh không thể như vậy biết không?" Hứa Đào xoa mặt nhỏ tiểu gia hỏa nhắc nhở.
Lâm Phương mụ phù thủy kia nếu cô không ở bên cạnh chắc chắn cô ta một cước có thể đá bay đứa nhỏ, Hứa Đào không dám cho tiểu gia hỏa này mạo hiểm.
"Dạ, không có mẹ bên cạnh, Tiểu Nam sợ" Tiểu Nam cười gật đầu.
Hứa đào xem tiểu gia hỏa vẫn là biết phân rõ thế cục, cũng biết có cô bên cạnh mới tự tin hơn, cô cười rồi ôm bé về nhà, thuận tiện ở về nhà trên đường đi chợ bán thức ăn mua con gà về nhà hầm canh uống.
"Chíp chíp! Gà con" Tiểu Nam theo Hứa Đào vào chỗ bán gà, nhìn bên cạnh có một đám gà con trong lồng sắt lông xù đáng yêu, tiểu gia hỏa ngồi xổm xuống vươn ngón tay ra đụng đụng vào chúng.
"Cẩn thận nó mổ ngón tay!" Hứa Đào hù dọa tiểu gia hỏa.
Tiểu Nam cũng không sợ, vừa lúc này người bán hàng đưa một lá cải nhỏ cho nó: "Nè, cho gà con ăn"
Tiểu Nam lúc đầu không hiểu nhưng nghe người bán hàng kêu nó ăn liền nhận lấy lá cải cho gà con ăn, nhìn một đám rỉa rỉa lá cải tiểu gia hỏa cười khanh khách
"Mẹ, mua gà con"
"Mua gà con thì không thể mua gà mái, Tiểu Nam không muốn ăn thịt gà sao?" Hứa Đào cười hỏi bé.
Cô biết hai cha con Triệu Vệ Quốc điển hình thích ăn thịt, Hứa Đào thì ngược lại cho dù mười ngày nửa tháng không ăn thịt cũng không có thèm.
"Mẹ, mua gà con, ăn thịt gà!" Tiểu Nam đứng lên cầm lá cải lại ôm chân Hứa Đào làm nũng.
Tiểu gia hỏa mỗi ngày ở bên cạnh Hứa Đào nên đã không còn là đứa nhỏ miệng dính keo không dám hé môi nói chuyện như trước kia, thậm chí bé biết chỉ cần làm nũng là Hứa Đào đều đáp ứng hết cho nên bé càng ngày càng thích làm nũng.
"Được, nể tình con lớn lên đáng yêu mẹ liền mua cho đó!" Hứa Đào ngồi xổm xuống nựng mặt bé, dù sao gà con cũng không bao nhiêu tiền, năm mao một con cũng không quá đắt đi, mua vài con về cho đứa nhỏ nuôi chơi cũng không tồi: "Nhưng mẹ có một điều kiện, mẹ phụ trách mua gà con, Tiểu Nam phụ trách con gà ăn được không?"
"Dạ, Tiểu Nam cho gà con ăn" Tiểu Nam hưng phấn liên tục gật đầu.
Cứ như vậy đi một chuyến chợ bán thức ăn, Hứa Đào xách về một con gà mái cùng rau dưa, còn Tiểu Nam thì cẩn thận ôm một cái lồng sắt nhỏ bên trong là ba con gà con.
Về đến nhà Tiểu Nam đem ba con gà con từ trong lồng sắt ra cho chúng tùy ý chạy trong sân chơi.
Gà con đặc biệt nhỏ, trong viện rau dưa cũng đã lớn nên Hứa Đào cũng không sợ chúng ăn hết rau dưa, thấy Tiểu Nam thả gà con cũng không nói gì.
Triệu Vệ Quốc tan tầm trở về thấy Tiểu Nam xách theo một lá cải ở trong viện đuổi theo gà con cho nó ăn, mấy con gà con bị đứa nhỏ rượt chạy kiêu ríu ra ríu rít làm Hứa Đào cười như điên.
Nghĩ lại trong nguyên tác, Triệu Lệ Nam là kẻ điên cuồng, mà kẻ điên cuồng đó bị mẹ kế ngược đãi không biết ở trong xó xỉnh nào chịu khổ, hiện tại bây giờ chỉ thấy một đứa nhỏ ngây thơ đang rượt đuổi chơi cùng gà con, nhìn thấy vậy tâm tình Hứa Đào cảm thây nhẹ nhõm.
"Sao lại mua gà con về?" Triệu Vệ Quốc không quản con trai, đi đến phòng khách hỏi Hứa Đào.
"Tiểu Nam thích em liền mua cho con, nói là tự mình về sau cho gà con ăn" Hứa Đào cười nhìn Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc cũng nhìn cô rồi bỗng phát hiện gì đó túm lấy tay cô: "Cổ và mặt em bị làm sao vậy?"
Anh nhìn chằm chằm trên cổ và má cô có vết cào, càng nhìn càng thấy chói mắt.
Da Hứa Đào trắng noãn sạch sẽ, cô gái hai mươi tuổi vừa vặn là tuổi nở rộ khiến cho anh mỗi lần về nhà nhìn thấy cô cùng con trai tâm tình trở nên thoải mái.
"Bị chó điên cào" Hứa Đào thở dài một tiếng
Lúc về đến nhà cô có soi gương thấy trên má cùng cổ có vết cào rất rõ ràng, không tính là nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng nhan sắc nhưng khả năng là mấy ngày sẽ không lặn đi, càng nghĩ cô lại hối hận biết vậy nắm tóc Lâm Phương mạnh hơn để cô ta trọc đầu càng tốt.
P/s: Vừa edit vừa khóc khúc Tiểu Chí.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận