Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 598. Ô che mưa 4

Sau khi Triệu Lệ Noãn từ bỏ tật xấu ỷ lại vào anh trai Triệu Lệ Nam, thỉnh thoảng Hứa Đào có thời gian sẽ đi đón con, lúc không có thời gian thì sẽ bảo tài xế đón giúp.
Thỉnh thoảng lúc không có cách nào, thì Triệu Lệ Nam đi đón.
Đảo mắt liền đến mùa đông của một năm, Triệu Lệ Noãn đã ở nhà trẻ hơn nửa tháng, cô bé đã thích ứng được với sinh hoạt của nhà trẻ rất nhanh, mỗi ngày ở đó vui quên lối về, cũng không chán ghét vấn đề tồn tại của bạn học xung quanh mình như Triệu Lệ Nam trước kia.
Hiện tại Triệu Lệ Nam là học sinh lớp mười, cậu biết nhà trẻ tan học sớm, bình thường số lần đón em gái rất ít, nhưng thỉnh thoảng Triệu Lệ Nam vẫn sẽ cúp học đi đón em gái.
Những lúc này Hứa Đào cũng không tức giận lắm, Triệu Lệ Nam cúp học đón em gái, bình thường đều là lúc thời tiết không tốt, hiển nhiên Hứa Đào cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt.
Hôm nay lại là một ngày mưa, trời lạnh, mưa cũng lớn, rơi rả rích cả buổi chiều, trên đường đều ướt nhẹp.
Lúc Triệu Lệ Nam vào học, đã nhìn thời tiết bên ngoài, không học một tiết học chiều tối sau cùng, cậu trực tiếp xin nghỉ cúp học đến nhà trẻ đón em gái Triệu Lệ Noãn.
Bên ngoài nhà trẻ của Triệu Lệ Noãn, Triệu Lệ Nam che ô đi mưa màu đen chờ đợi, một tay cậu đeo cặp sách, ánh mắt nhìn vào bên trong nhà trẻ, tâm tình rất tốt.
Một đám nhóc con trong nhà trẻ đang được giáo viên lặng lẽ dẫn đi ra ngoài, Triệu Lệ Nam nhìn thấy em gái đáng yêu mềm mại của cậu, đang tay trong tay với một cậu bé yên lặng bên cạnh đứng ở hàng sau cùng.
Bởi vì trời mưa, phụ huynh đến đón con cũng sớm, tuổi tác Triệu Lệ Noãn nhỏ và cậu bé kia đúng lúc đứng hàng sau cùng, đứa trẻ phía trước lần lượt được đón đi, chỉ còn lại hai đứa trẻ nhỏ nhất.
“Anh trai.” Triệu Lệ Noãn dắt tay cậu cậu, cười híp mắt vẫy tay với Triệu Lệ Nam bên ngoài.
Cậu bé bên cạnh cô bé cũng ngẩng đầu nhìn Triệu Lệ Nam một cái, dáng dấp cậu bé rất thanh tú, dáng dấp đứa con nít mấy tuổi có thể nói rất đẹp trai, lúc biết anh trai cao lớn kia là anh trai của Triệu Lệ Noãn, trong đôi mắt cậu bé hiện lên vẻ ngưỡng mộ, sau đó lại lặng lẽ cúi đầu mím môi.
Triệu Lệ Nam cũng mỉm cười với em gái, đôi mắt lại liếc nhìn Triệu Lệ Noãn đang dắt cái tay nhỏ của cậu bé, không biết sao, cảm thấy cái tay nhỏ đang dắt có chút chướng mắt.
Cái cảm giác cải xanh bản thân nuôi lớn đã bị heo ủi, khiến lòng Triệu Lệ Nam đầy tức giận, cậu mím môi nói cho bản thân biết, em gái còn nhỏ, cậu bé cũng còn nhỏ, hai người chỉ là quan hệ bạn bè ngây thơ đơn thuần, cậu không vui, đơn thuần là hành động nhàm chán.
Sau khi an ủi bản thân như vậy, Triệu Lệ Nam nói chuyện với giáo viên, định đi qua bế em gái Triệu Lệ Noãn lên về nhà.
“Tiểu Niên, cậu về nhà như thế nào?” Triệu Lệ Noãn mềm mại dắt tay cậu bé, nhiệt tình hỏi.
“Tự tớ về.” Tiểu Tư trong miệng Triệu Lệ Noãn chính là cậu bé năm nay ba tuổi, tên đầy đủ là Mục Tư Niên, sau khi Triệu Lệ Noãn đi nhà trẻ, cậu bé mà cô bé thường hay nhắc đến lúc ở nhà, cô bé vô cùng nhiệt tình với cậu bé.
“Cậu có ô không?” Triệu Lệ Noãn cũng nhìn thấy trời mưa.
“Không.”
“Noãn Noãn có ô, Noãn Noãn tiễn Tiểu Niên.” Triệu Lệ Noãn cười híp mắt mở miệng nói.
“Không cần.” Cậu bé từ chối.
Cậu bé đã ba tuổi, nhưng nhà cũng không xa, bình thường cha mẹ trong nhà bận rộn làm việc, bắt đầu từ khi đưa cậu bé đến nhà trẻ, cản bản cậu bé đều tự về nhà, giáo viên của nhà trẻ vốn thấy trời mưa, định nói, bảo Mục Tư Niên ở nhà trẻ đợi tạnh mưa hẵng về.
Nhưng Triệu Lệ Noãn lại vui vẻ chào vẫy tay với anh trai nhà mình.
Triệu Lệ Nam vui vẻ đi qua, cúi người định bé em gái lên về nhà.
“Anh trai, cho Noãn Noãn ô.” Triệu Lệ Noãn cười híp mắt đưa tay ra.
“Hửm?” Triệu Lệ Nam không hiểu, ngồi xuống ánh mắt cậu nhìn em gái Triệu Lệ Noãn của mình:” Ô đi mưa nặng, anh trai cầm là được rồi.”
“Không, Noãn Noãn cầm.” Triệu Lệ Noãn lắc đầu, đưa tay qua lấy ô đi mưa.
Triệu Lệ Nam bất lực, ô đi mưa bị em gái nhẹ nhàng bị em gái cướp lấy, cướp lấy thì thôi đi, em gái bảo bối cậu cưng chìu, nâng niu, thương yêu, cầm ô đi mưa, hoàn toàn mặc kệ cậu ướt mưa hay không, cầm ô đi mưa che cho cậu bé bên cạnh.
“?” Triệu Lệ Nam ngồi trên mặt đất sững sờ, vẻ mặt càng thêm tuyệt vọng, hoàn toàn không ngờ tới sẽ như thế này.
Triệu Lệ Noãn cầm ô chia cho cậu bé, người anh trai này dầm mưa hay không, cô bé hoàn toàn không để ý chút nào, thậm chí cô bé cũng không phản ứng cậu, hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của cậu.
“...” Hô hấp của Triệu Lệ Nam nặng nề đi một chút.
“Tiểu Niên, đi, Noãn Noãn có ô.” Hai tay Triệu Lệ Noãn giơ ô, đi hai bước đứng cạnh Mục Tư Niên chia sẻ với cậu bé.
Mục Tư Niên nhìn Triệu Lệ Nam kinh ngạc vẻ mặt đầy tuyệt vọng, mím môi gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách khí.” Triệu Lệ Noãn lập tức cười, cô bé cười rất ấm áp, giống như một mặt trời nhỏ.
Cây ô màu đen rất lớn, hai tay Triệu Lệ Noãn cầm rất vất vả, Mục Tư Niên liền đưa tay giúp đỡ, hai đứa trẻ lờ mờ cùng che ô đi ra bên ngoài, nhìn hài hòa mà đẹp đẽ.
“...” Triệu Lệ Nam ngồi tại chỗ nghiêng đầu nhìn đứa em gái vô tình vô nghĩa, trái tim tan nát thành mảnh vụn.
Cô bé đây là đã quên bản thân còn có một người anh trai cao tuổi đang ngồi đây sao?
“Noãn Noãn.” Triệu Lệ Nam cắn chặt quai hàm gọi một tiếng.
“Hửm?” Triệu Lệ Noãn và Mục Tư Niên đều dừng bước, nghiêng đầu qua, cô bé cười vô cùng đáng yêu vẫy tay với Triệu Lệ Nam.
“Anh trai, đi thôi!” Tay phải của Triệu Lệ Noãn giống như tư thế của cún con chào hỏi.
“...” Hô hấp của Triệu Lệ Nam càng thêm nặng nề, có một kiểu lời lẽ thô tục đang lộn xộn trong lồng ngực.
Đi, em lấy ô đi cùng che cùng tránh mưa với bạn học Tiểu Niên của em, anh trai em đang dầm mưa, em không nhìn thấy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận