Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 315. Lưu trữ 6

Triệu Vệ Quốc thấy cha Triệu, còn có Triệu Vệ Cường đều nhìn về phía anh, ngay sau đó mới mở miệng: "Chú Kim Duệ, những năm này, chú làm trưởng thôn Triệu Gia Thôn, đối với nhà họ Triệu chúng ta cũng rất là chiếu cố, nhà chúng ta vẫn luôn cảm kích chú. Hôm nay xảy ra chuyện này cứ làm như chú nói."
“Vệ Quốc, chú thân là trưởng thôn, vì người trong thôn làm việc là phải. Thật, chú cảm ơn mọi người có thể tha cho Triệu Hòa Phong, thật sự, chú cám ơn mọi người." Triệu Kim Duệ thở phào.
Ông ta cho rằng Triệu Vệ Quốc sẽ không bỏ qua cho Triệu Hòa Phong như vậy, ngoài dự liệu chính là anh lại đáp ứng điều kiện mà ông ta nói.
"Triệu Hòa Phong, mau nói xin lỗi với Vệ Cường." Triệu Kim Duệ lập tức đi đến trong sân, xốc Triệu Hòa Phong bị buộc chặt lên, kéo Triệu Hòa Phong đến trước mặt Triệu Vệ Cường.
Cả người Triệu Hòa Phong bị đánh đau, nhe răng toét miệng hít hơi, lúc thấy Triệu Vệ Cường, trong lòng khó chịu như cũ, nhưng mà ngại vì cha mình đang ở đây, anh ta chỉ có thể thành thật nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi Vệ Cường." Triệu Hòa Phong nói xin lỗi không có thành ý gì.
"Cậu. . ." Triệu Vệ Cường nhất thời lại nắm chặt quả đấm.
Triệu Kim Duệ tức giận đập sau ót Triệu Hòa Phong một cái: "Nói xin lỗi cho đàng hoàng, thằng nhóc khốn này, nhìn xem về nhà có đánh chết con hay không."
"Thật xin lỗi." Triệu Hòa Phong lập tức thu liễm thái độ tùy ý trên người, nghiêm túc nói xin lỗi.
Triệu Vệ Cường bực bội nhìn Triệu Hòa Phong một cái, không lên tiếng, xoay người tức giận trở về phòng, nhưng mà trở lại phòng tân hôn, nhìn trang trí của phòng tân hôn cũng chưa không xé xuống, chữ hỷ chói mắt đỏ thẫm, thật là giống như là đang giễu cợt anh ta, Triệu Vệ Cường bực bội trực tiếp tiến lên xé những thứ đồ chướng mắt kia.
"A!" Triệu Vệ Cường tức giận còn muốn đập chiếc ti vi trắng đen mua mấy trăm đồng ngã xuống đất.
Triệu Vệ Cường bực bội gầm thét, cho dù là người ở trong gian nhà chính đều nghe thấy, Triệu Kim Duệ nhất thời yên lặng, trong lòng Triệu Hòa Phong khinh thường nhưng cũng không dám lên tiếng.
"Anh Hải Trụ, tôi dẫn thằng nhóc vô liêm sỉ này về, lập tức cho người đưa tiền tới." Triệu Kim Duệ kéo Triệu Hòa Phong rời khỏi nhà họ Triệu.
Cha Triệu ngồi tại chỗ tiếp tục cộp cộp hút thuốc, ống điếu phả ra tia khói, trong thời gian thật ngắn, nhét vào chừng mấy hồi. Trong phòng, con trai nhỏ Triệu Vệ Cường bực bội, ông cũng hiểu nhưng lại không thể ra sức.
Mẹ Triệu che ngực, đau lòng cho Triệu Vệ Cường, khóc hu hu, chuyện đã giải quyết, nhưng mà bầu không khí của nhà họ Triệu vẫn như cũ không tốt lắm.
Triệu Vệ Quốc nhìn người nhà họ Triệu một chút, liếc mắt nhìn Hứa Đào một cái, ngay sau đó xoay người đi vào phòng tân hôn của Triệu Vệ Cường.
Triệu Vệ Quốc đi vào phòng liền thấy Triệu Vệ Cường đập ti vi, sau đó trời lạnh rúc lại nơi góc tường, cả người đặc biệt ủ rũ.
"Vệ Cường." Triệu Vệ Quốc giơ tay lên vỗ vỗ đầu Triệu Vệ Cường.
Triệu Vệ Cường ẩn nhẫn không ngẩng đầu.
"Triệu Hòa Phong chó má kia không phải người tốt, cậu ta và Tôn Phương chưa làm ra chuyện gì, em không bắt được cái chuôi, cũng không có biện pháp." Triệu Vệ Quốc vừa nói chuyện và giải thích với Triệu Vệ Cường, sau đó bảo đảm: "Em tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em bỗng dưng bị ấm ức như vậy."
"Anh." Triệu Vệ Cường có chút nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn Triệu Vệ Quốc, mắt đỏ hoe.
"Qua hai ngày nữa, anh và chị dâu em phải về Dương Thành, nếu như em cảm thấy ở quê quán không ở nổi thì cùng anh đi Dương Thành, anh dạy em học lái xe, cố gắng kiếm tiền thật tốt, đến lúc đó ngẩng mặt tự hào dẫn một người vợ trở về." Triệu Vệ Quốc lại sờ đầu Triệu Vệ Cường một cái.
Triệu Vệ Cường so với anh nhỏ hơn năm tuổi, phía trên có anh cả Triệu Vệ Quốc này, cũng vì vậy, từ nhỏ Triệu Vệ Cường chưa ăn từng ăn khổ.
Chuyện xảy ra hôm nay cũng có thể là chuyện thất bại đầu tiên trong đời Triệu Vệ Cường.
Triệu Vệ Cường nhìn Triệu Vệ Quốc mím môi, ở nông thôn thì chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, chuyện anh ta bị đội nón xanh chắc hẳn tối hôm nay mười dặm tám thôn đều biết.
Triệu Vệ Cường cũng quả thực không còn mặt mũi tiếp tục ở quê quán, trước kia anh ta còn không suy nghĩ nhiều như vậy, Triệu Vệ Quốc nhắc tới, anh ta nhất thời cảm thấy đau lòng, sau đó nhìn Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Rời khỏi quê quán cũng tốt, đi Dương Thành cách khá xa, những lời lẽ khó nghe ở nông thôn này cũng không truyền tới tai mình.
"Anh, em cùng anh đến Dương Thành, ngày mai em sẽ bán công việc ở huyện thành." Triệu Vệ Cường nhanh chóng nói chuyện.
"Không gấp, công việc của em có lẽ còn có thể đổi ít đồ, giữ lại cũng có chỗ dùng. Ngày mai anh chuẩn bị đi huyện thành hỏi thăm một chút, nếu cháu trai Triệu Hòa Phong kia dám ở dưới mí mắt Triệu Gia Thôn làm ra chuyện không đứng đắn, vậy thì ở huyện thành nói không chừng cũng làm qua chuyện gì đó, lấy tiền bồi thường rồi thì cũng không có nghĩa là chuyện này liền thôi." Triệu Vệ Quốc tiếp tục và Triệu Vệ Cường nói.
Anh cũng không phải là tượng đất, Triệu Vệ Cường bị Triệu Hòa Phong bắt nạt, anh làm anh trai, làm sao cũng phải che chở cho em mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận