Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 465. Văn phòng phẩm 7

“Tiếng Anh ư?” Triệu Vệ Cúc từng nghe nói, cũng biết là tiếng nước ngoài, nhưng hoàn toàn không biết có quan trọng không.
“Là tất cả học sinh đều phải học sao?” Triệu Vệ Cúc hỏi.
Cô ta cũng rất quan tâm vấn đề học tập của Ngô Học Văn, dẫu sao thứ cô ta cho con trai quá ít rồi.
“Đương nhiên, trường học của bọn Tiểu Nam, tiểu học đều đã sắp xếp tiết tiếng Anh rồi.” Hứa Đao nói, cô quay đầu hỏi Ngô Học Văn: “Tiểu Văn, trường tiểu học của bọn cháu có giáo viên tiếng Anh không?”
“Không có.” Ngô Học Văn lắc đầu.
“Sau này tiếng Anh rất quan trọng sao?” Triệu Vệ Cúc rất khẩn trương, tất cả cha mẹ đều rất lo lắng về phương diện học hành của con cái.
“Rất quan trọng, hiện giờ thi đại học đều phải thi tiếng Anh. Chị nhớ lúc Vệ Lan thi đại học, kỳ thực điểm số vẫn ổn, chính là điểm tổng bị môn tiếng Anh kéo xuống. Mẹ, mẹ còn nhớ Vệ Lan thi đại học tiếng Anh được bao nhiêu không?” Hứa Đào hỏi mẹ Triệu đang ngồi bên cạnh Ngô Học Văn nhìn cháu trai.
“Mẹ không nhớ, dù sao nó nói là không đạt tiêu chuẩn, lúc đó suýt chút nữa cha con cầm gậy gỗ đánh chết con bé.” Mẹ Triệu nói đến liền bật cười, cha Triệu biết đưa Triệu Vệ Lan đi học nhiều năm như thế, kết quả thi đại học tiếng Anh của cô ấy không đạt, cha Triệu giận đến suýt chút nữa ngất xỉu.
Chẳng qua vẫn tốt, lần thi đại học đó của cô ấy nghe nói vốn khó, thành tích môn tiếng Anh của phần lớn học sinh đều giống nhau.
“Nếu không mẹ nói thế nào con bé cũng không nghe khuyên bảo, một người tiếng Anh cũng không đạt, còn cố chạy đi học ngoại thương gì đó, bộ não phần lớn không sáng sủa lắm.” Mẹ Triệu than vãn.
“Đã thi bốn mươi chín điểm.” Cha Triệu nói giọng lạnh nhạt.
Đến hiện tại nhắc đến điểm môn tiếng Anh mới bốn mươi mấy điểm của Triệu Vệ Lan, cha Triệu đều vô cùng tức giận, nếu điểm tiếng Anh của Triệu Vệ Lan có thể đạt tiêu chuẩn, cô ấy cũng có thể vào ngành học trọng điểm.
Hứa Đào mỉm cười, bốn mươi mấy điểm không cao lắm, như vậy còn dám xông vào đại học ngoại thương, một đầu chui vào tiếng nước ngoài, không thể không nói là một cái đầu sắt.
“Trường tiểu học ở trong thành phố đã bắt đầu học tiếng Anh rồi, ở quê cấp hai mới bắt đầu học, sau này Tiểu Văn còn có thể thi lại người khác không?” Triệu Vệ Cúc nắm quả cam rất lo lắng.
“Không loại trừ học sinh có thiên phú cao, có một số người học ngoại ngữ năng lực tiếp nhận mạnh, ngược lại cũng không sợ trễ. Nhưng nếu bình thường khởi điểm lại chậm, chắc chắn sẽ kéo sự chênh lệch rất lớn.” Hứa Đào nói thật.
Sau này rất nhiều cha mẹ ở nông thôn vì đưa con đi học, nghĩ đủ cách thức sống chen chúc ở thành phố, mua nhà, đăng ký hộ khẩu,...cũng không phải vì cân nhắc việc học của con, sợ con rơi lại phía sau.
“Vậy phải làm sao?” Triệu Vệ Cúc sốt ruột sắp khóc rồi: “Thành tích tiểu học của Tiểu Văn không tệ, nhưng sức khỏe không tốt lắm, thỉnh thoảng vắng mặt, điểm số cũng như cũ.”
“Vậy cứ để Tiểu Văn ở Dương Thành học tập, trường học ở Dương Thành bên này đều có yêu cầu đối với lý lịch giáo viên. Không giống ở quê chúng ta, em nhớ trước đây Tiểu văn có một giáo viên, bản thân mới tốt nghiệp tiểu học hoặc cấp hai, chữ không phổ biến trong sách cũng không biết. Dù có thể hiểu trường học thôn quê nghèo khổ hẻo lánh, có giáo viên bằng lòng đến dạy học thì coi như không tệ rồi, yêu cầu không thể quá cao.”
“Sách của Tiểu Văn tương đối đơn giản, căn bản sẽ không dạy sai, nhưng cấp hai mọi người phải coi trọng hơn. Để Tiểu Văn đi học ở Dương Thành, vợ chồng hai đứa ở lại Dương Thành làm việc, rất tốt mà.” Hứa Đào cảm thấy nên bắt đầu từ trên người Ngô Học Văn, thuyết phục Triệu Vệ Cúc cũng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Kể cả cô cũng vậy, cho dù cô không bằng lòng làm việc gì, cũng sợ phiền người khác, nhưng chuyện liên quan đến Triệu Lệ Nam, quả thực có thể thuyết phục cô, cũng thực sự lo nghĩ vì Triệu Lệ Nam, chắc chắn cô sẽ không do dự.
“Em sợ Tiểu Văn học cấp hai bên này cũng không bằng bạn bè trong lớp.” Triệu Vệ Cúc lo lắng.
Hứa Đào cười: “Không sao, về đây Tiểu Nam bổ túc cho Tiểu Văn.”
“Tiểu Nam dạy bổ túc cho Tiểu Văn ư?” Triệu Vệ Cúc giật mình.
“Thành tích của Tiểu Nam nhà chúng ta có tốt không? Có phải hạt giống học tập không?” Cha Triệu liền cảm thấy hứng thú hỏi.
Hứa Đào và Triệu Vệ Cúc nói chuyện cũng không che giấu, ở trong phòng khách hiển nhiên đều nghe thấy.
“Thằng nhóc đó thành tích vẫn ổn, từ lớp một tiểu học đến hiện tại, mỗi năm đều đứng nhất, khóa bọn nhỏ có hơn năm trăm người, lần nào thi thằng bé cũng đứng nhất.” Đối với bạn học khác mà nói, thi lần nào cũng dễ dàng đứng nhất, có lẽ cũng rất thiếu đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận