Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 535. Vứt bỏ 6

“Vậy đứa trẻ đâu?” Hứa Đào càng muốn hỏi thăm số phận của đứa trẻ.
Trần San San cũng được, Diệp Chấn Hoa cũng được, bọn họ đều có tội, trả giá thật lớn cũng đáng, duy chỉ có người đáng thương chính là đứa trẻ đó.
“Đứa trẻ đó sáng nay đói đến mức khóc oa oa, hết cách, sau khi cô ấy tỉnh lại không có chút phản ứng nào, đứa trẻ khóc xé ruột xé gan cũng mặc kệ. Bọn tôi chỉ đành xin một chút sữa bột của sản phụ cùng phòng pha đút con bé bú một chút, sau khi uống xong thì đã ngoan ngoãn ngủ rồi!” Y tá nhỏ giải thích.
“Ồ.” Hứa Đào hỏi thăm xong, cũng không tiếp tục tò mò nữa.
Nhưng từ hôm cha Triệu có thể xuất viện, Diệp Chấn Hoa cũng chưa từng đến bệnh viện nữa.
Mẹ Triệu ở nhà nấu canh cho cha Triệu, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đến bệnh viện đón cha Triệu, tiện thể làm xong thủ tục xuất viện cho ông.
Lúc ba người rời bệnh viện chuẩn bị về nhà, cũng trùng hợp nhìn thấy Trần San San giống như cái xác biết đi, cô ta bế đứa trẻ, không có biểu cảm gì, không có hứng thú đi ra ngoài, nhịp bước không linh hoạt cẩn thận, di chuyển rất chậm chạp.
Theo lý mà nói, có lẽ cô ta vẫn phải nằm viện dưỡng bệnh mới đúng, nhưng đã thu dọn đồ đạc xuất viện rồi.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc nhìn bóng lưng của cô ta, sau đó đều lên xe rời đi.
Trần San San tuy đáng thương, nhưng đó cũng không liên quan đến bọn họ, Hứa Đào cũng không muốn lo chuyện bao đồng nhiều, vốn mục đích của cô ta không trong sáng, hôm nay nhìn đáng thương, cũng không có cách nào che đậy hết, sự xuất hiện của cô ta, đã vô tình gây tổn thương cho sau mẹ con Ngô Huệ
Cô ta muốn tiền, là giẫm đạp hôn nhân nhà người ta, kết quả hiện tại là tốt hay xấu, cũng là tự bản thân cô ta phải gánh chịu.
Bên này Triệu Vệ Quốc lái xe về nhà, bên kia Trần San San bế con, đi trên đường với vẻ mặt đờ đẫn.
Cô ta nhớ tới buổi sáng hôm đó sau khi cấp cứu tỉnh lại, Diệp Chấn Hoa thú nhận sự thật, anh ta nói với cô ta, anh ta đã bị công ty taxi đuổi, cũng đã ly hôn với vợ rồi.
Vì anh ta không hợp đạo lý ngoại tình trước, sợ vợ anh ta ầm ĩ, lúc ký thỏa thuận ly hôn đã chia tiền gửi ngân hàng mấy năm nay thành hai phần, anh ta chỉ còn lại mấy nghìn đồng, cuộc sống cũng là thu không đủ chi.
Cô ta ở bệnh viện phẫu thuật, lại cấp cứu, truyền máu, chi phí cũng không thấp, trước khi anh rời đi sẽ thanh toán hết chi phí, rồi nộp thêm phí nằm viện ba ngày, đứa trẻ giao cho cô ta, tùy ý cô ta xử lý thế nào.
Đồng thời còn giữ lại cho cô ta một nghìn đồng, hỏi cô ta nhận hay không nhận, tên già đó ghê tởm đến tột cùng, lúc nói xong, cô ta còn chưa nói chuyện, liền nói ra chuyện uy hiếp cô ta.
Mối quan hệ giữa cô ta và anh ta vốn không vẻ vang, đứa trẻ trong tay cô ta bế chính là bằng chứng, nếu cô ta không chịu nhận khoản tiền bồi thường một nghìn đồng đó, vậy bọn họ làm vỡ lỡ chuyện ra, ồn ào đến cả hai người đều đi ăn cơm miễn phí.
Trần San San không cam tâm, không chịu phục cũng vô cùng oán giận, nhưng thật sự mất cả chì lẫn chài, cô ta cũng không dám, mục đích của cô ta là cần tiền, không nhận được tiền còn đặt bản thân vào, rồi đi vào phán quyết hai năm, còn có ý nghĩa gì nữa?
Diệp Chấn Hoa thấy cô ta không nói chuyện, sau khi để tiền xuống liền rời đi, đi rồi cũng chưa từng đến nữa.
Cô ta nằm viện ba ngày, sau khi nằm viện hết chi phí thanh toán, còn thiếu tiền thuốc thang gần một trăm.
Vốn tưởng rằng tiền và đồng hồ nổi tiếng đều có thể nhận vào tay, kết quả cái gì cũng không có, trên người chỉ còn lại chín trăm đồng.
“Ha ha!” Trần San San cười, có chút tuyệt vọng, cũng không biết vì sao chuyện lại biến thành như thế này, khi nhìn đến đứa trẻ đang bế trong tay, trong ánh mắt thoáng qua sự oán hận.
Quay đầu, cô ta nhìn về phía con đường bên cạnh thỉnh thoảng có xe chạy qua, cô ta muốn mang đứa trẻ cùng tông xe, nhưng lại sợ sẽ chết, nghiến răng, Trần San San rất mâu thuẫn, đôi mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Một lúc sau, Trần San San lặng lẽ đi đến bên cạnh, đặt đứa trẻ trong tay xuống phía sau bụi cây nhỏ không xa.
“Đừng trách mẹ, muốn trách chỉ có thể trách mệnh con không tốt, trách con là một đứa con gái.” Trần San San nhẹ nhàng nói, đứng lên liếc nhìn đứa trẻ một cái, xoay người liền đoạn tuyệt rời đi.
Cô ta không thể mang theo đứa trẻ này, Diệp Chấn Hoa không cần con bé, cô ta cũng không thể nuôi nó, có thể sống hay không thì nhìn số phận của bản thân nó đi!
Trần San San suy nghĩ, bước đi rất chậm chạp, nhưng cũng vô cùng, kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận