Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 371. Chuẩn bị 5

Sau khi hai chị em ra ngoài không lâu, Diệp Chấn Hoa cũng lấy cơm tối vào ăn, vẻ mặt vẫn như thường ngày.
“Tiểu Nam, Phán Đệ, hai đứa từ từ ăn cơm.” Vốn Lý Phán Đệ ăn cơm chậm chạp, còn thích ăn một miếng cơm ngậm hơn nửa ngày, Triệu Lệ Nam thì đơn thuần muốn Hứa Đào thúc giục.
“Dạ mẹ.” Triệu Lệ Nam liền gia tăng tốc độ ăn cơm.
Rõ ràng cậu bé có thể ăn cơm xong sớm, nhưng lại thích kéo dài đến khi Hứa Đào giục cậu, cũng khiến Hứa Đào không nhịn được tò mò: “Con ở nhà trẻ cũng ăn cơm như vậy sao?”
“Con nhanh.” Triệu Lệ Nam kiêu ngạo nhìn Hứa Đào trả lời.
“Mẹ không tin đâu.” Hứa Đào lắc đầu ánh mắt nghi ngờ.
Triệu Lệ Nam sốt ruột: “Thật mà mẹ.”
“Ờ.” Hứa Đào ờ qua loa.
HIển nhiên vẫn là không tin.
Triệu Lệ Nam rất phản kháng lại sự nghi ngờ của Hứa Đào, cậu bé liền cầm đũa gạt cơm ăn, chỉ chốc lát sau liền ăn xong cơm rồi.
“Mẹ thấy chưa, Tiểu Nam giỏi.” Triệu Lệ Nam đưa Hứa Đào nhìn.
Hứa Đào đành phải gật đầu phối hợp khen ngợi: “Ừm, Tiểu Nam thật giỏi.” Khen xong cô nhìn về hướng Lý Phán Đệ: “Phán Đệ cũng phải ăn nhanh chút, cháu xem, em trai cũng ăn xong rồi nè!”
“Đúng vậy, chị thật chậm.” Triệu Lệ Nam gật đầu phụ họa, nhìn Lý Phán Đệ trong lời nói lộ vẻ chê bai.
Trong miệng Lý Phán Đệ vẫn ngậm cơm, cô bé nhìn Hứa Đào, nhìn Triệu Lệ Nam, cô bé vẫn không nói chuyện, nhưng lại bắt đầu ăn, nhanh chóng nuốt cơm trong miệng xuống, tốc độ cũng nhanh một chút.
Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đều phối hợp đợi cô bé, rất nhanh Lý Phán Đệ cũng ăn xong rồi, cô bé dùng đôi mắt to nhìn về phía Hứa Đào.
“Phán Đệ ăn xong rồi, thật giỏi.” Hứa Đào cũng khen ngợi một câu.
Lý Phán Đệ không thích nói chuyện, nhưng trong nhà vẫn chỉ có mình cô bé, nên Quách Bình Bình cũng không bảo cô bé làm việc nhà gì, hộp cơm này cũng là lần đầu tiên cô bé rửa.
Lý Phán Đệ chưa từng tự tay rửa hộp cơm, nhưng hàng ngày cô bé ngồi trên ghế bên ngoài nhà bếp, đã từng nhìn thấy người khác rửa vô số lần, lại thêm bên cạnh còn có Triệu Lệ Nam rửa hộp cơm, nên cũng rửa hộp cơm cùng, hai đứa trẻ đều rửa rất nghiêm túc.
“Mẹ ơi, rửa xong rồi.” Triệu Lệ Nam dẫn đầu kêu Hứa Đào xem.
Lý Phán Đệ cũng lập tức bưng hộp cơm bằng hai tay ướt nhẹp cho Hứa Đào xem, Hứa Đào cười, cúi đầu nghiêm túc kiểm tra một chút, sau khi ánh mắt đối diện với hai đứa trẻ mới gật đầu: “Đã rửa sạch rồi, đều rất giỏi.”
“Hi hi.” Triệu Lệ Nam cười vui vẻ.
Lý Phán Đệ cũng mím môi mỉm cười, cô bé rất ít khi được khen, lần đầu tiên được Hứa Đào khen, không biết vì sao trong lòng mình thích.
Hai người Vương Quyên Quyên và Tôn Mỹ Lệ làm ca tối cũng đã đến công ty, liền nhìn thấy hộp cơm đã được rửa sạch sẽ, có chút tò mò nhìn Lý Phán Đệ.
“Phán Đệ, con rửa hộp cơm sao?”
Thấy Lý Phán Đệ ngượng ngùng gật đầu, Quách Bình Bình liền thấy vui vẻ, dù chỉ rửa một hộp cơm thôi, nhưng đây là con gái cô ấy tự mình rửa, về ý nghĩa mà nói, rõ ràng không giống nhau.
Quách Bình Bình vui vẻ cầm hộp cơm đến nhà bếp lấy cơm, bận rộn cả ngày, cô ấy cũng rất đói. Cũng không chú ý đến ánh mắt con gái Lý Phán Đệ vốn lấp lánh, lúc không nhận được lời khen của cô ấy mà tối đi một chút.
Triệu Vệ Quốc bận rộn, lúc chuyển ca anh cũng phải ghi chép số liệu của từng chiếc xe, sau khi ghi chép xong mới đi ăn cơm tối.
Cả nhà ba người vẫn chạy xe đạp về nhà, trên đường Hứa Đào cũng hỏi Triệu Vệ Quốc chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, cô cũng tò mò, Diệp Chấn Hoa nghĩ như thế nào.
“Anh Diệp đồng ý cho mấy đứa trẻ đi học không?”
“Ừm, anh ấy đã hiểu, cũng nói đang chuẩn bị liên hệ với trường học cho đứa nhỏ!” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Hứa Đào thở phào: “Vậy thì tốt, năm nay Diệp Tiểu Cầm đã mười ba tuổi rồi, nếu không đi học nữa, con bé sẽ mù chữ. Đúng rồi, trước đây con bé có từng đi học chưa?”
Hứa Đào thực sự rất lo lắng cho Diệp Tiểu Cầm, bây giờ cô bé đi học, có thể đa số bạn học đều nhỏ tuổi hơn cô bé, cái này cũng phải làm quen, hơn nữa tuổi tác lớn năng lực tiếp nhận học tập cũng sẽ không giống.
“Lúc còn ở quê hình như con bé từng học đến lớp ba, bây giờ đi học, có lẽ sẽ bắt đầu từ lớp bốn.” Có lẽ Triệu Vệ Quốc đã hỏi Diệp Chấn Hoa, nhưng Diệp Chấn Hoa biết rất ít chuyện của con cái.
“Lớp bốn.” Hứa Đào gật đầu, trạc tuổi với những đứa trẻ học lớp buổi tối.
Sau khi chắc chắn Diệp Chấn Hoa cũng đang định sắp xếp cho mấy đứa trẻ đi học, Hứa Đào không hỏi nữa, mà nói đến vấn đề Triệu Vệ Cường nói hành khách không chịu trả tiền xe.
“Trong công ty có nhân viên nào từng gặp vấn đề này không?” Hứa Đào hỏi Triệu Vệ Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận