Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 173. Khai trương 2

Mới vừa chuyển đến nhà mới, cả ngày hôm nay cô cũng có rất nhiều chuyện cần bận rộn, thu dọn phòng, viết tiểu thuyết, thay đổi vỏ chăn, còn phải rửa rồi thái mỏng rau cải, củ cà rốt ở hẻm Lão Bát sau đó phơi nắng.
Rau cải và củ cà rốt đều thu được mấy chục cân, ăn liền thì không ăn hết. Chuyển sang chỗ ở mới rồi, qua vài ngày nữa thì rau cải trong sân cũng có thể ăn rồi.
Tuân theo nguyên tắc không thể lãng phí, Hứa Đào liền chuẩn bị muối củ cà rốt và cải xanh thành dưa muối, hoặc là làm thành thức ăn khô.
Chỉ là mặc dù Hứa Đào biết nấu cơm, nhưng lại không có bao nhiêu kinh nghiệm muối dưa, chỉ biết là phải rửa củ cà rốt sạch sẻ, cắt thành khối nhỏ vừa phải đem phơi nắng, sau đó rắc muối ướp.
"Tự con đi chơi đi!" Hứa Đào thuận miệng đuổi đứa nhỏ.
"Mẹ, con có thể đi ra ngoài chơi không?" Triệu Lệ Nam cũng nhìn thấy bên ngoài ngõ có rất nhiều người bạn nhỏ mới, ngón tay nhỏ chỉ ra ngoài, trên mặt đều hiện rõ ý muốn tung tăng đi chơi.
"Đi đi!"
Triệu Lệ Nam đã có kinh nghiệm làm quen bạn ở hẻm Lão Bát, Hứa Đào cũng không lo lắng cho cậu.
Trước đây thời điểm vừa mới đến Dương Thành, tính cách Triệu Lệ Nam không được cởi mở, cô không khỏi lo lắng đứa nhỏ không thể hòa nhập với những người bạn nhỏ, cho nên luôn cho cậu bé một ít quà vặt để cậu bé đi lấy lòng những người bạn nhỏ.
Bây giờ dời đến hẻm Lão Cửu này, Hứa Đào cảm thấy có thể để cho Triệu Lệ Nam tự mình thử đi hòa nhập vào thế giới của bạn cùng lứa tuổi.
Qua năm sau, sau khi quay về tỉnh Ôn ăn tết trở lại, cô chuẩn bị gửi đứa nhỏ vào nhà trẻ, đương nhiên cũng nên học cách buông tay thích hợp.
Triệu Lệ Nam được Hứa Đào cho phép cũng không sợ hãi, đứa nhỏ hơn ba tuổi rất bình tĩnh ưỡn ngực, trở về phòng lấy hộp bi cao su nhỏ từ thùng đồ chơi, hiên ngang bước ra sân, đi về phía những người bạn nhỏ trong hẻm Lão Cửu.
Hứa Đào nhìn dáng vẻ dũng cảm của Triệu Lệ Nam, trong lòng thật vui vẻ, đồng thời cũng bắt đầu bận rộn rửa rau ở trong sân, rửa củ cà rốt, thái mỏng rồi sau đó phơi nắng.
Một hơi cắt củ cà rốt thành từng mảnh bỏ vào trong lán, lúc chuẩn bị phơi nắng, lại phát hiện không có xịa trúc dùng để phơi.
Hứa Đào cân nhắc chốc lát, sau đó đến cách vách gõ cửa nhà dì chủ nhà.
Chủ nhà của căn nhà trong hẻm Lão Cửu tên là Trữ Vân Anh, chồng là Lưu Truân, tuổi tác hai vợ chồng cũng không còn trẻ.
Lưu Truân trước kia làm về nghiên cứu học thuật, tính cách nhìn qua có chút lãnh đạm, dì Trữ Vân Anh thì tương đối tốt hơn một chút.
Ngày đó, Hứa Đào gõ cửa nhà hàng xóm Tiễn Xuân Nhi ở cách vách, nói chuyện trên trời dưới đất, cũng biết tình huống của chủ nhà một chút.
Sau khi Tiễn Xuân Nhi biết được cô mướn nhà của Trữ Vân Anh, cũng hào phóng nói một ít tình huống đại khái của hai vợ chồng Trữ Vân Anh cho cô biết.
Trước đây hai vợ chồng Trữ Vân Anh đều là giáo sư đại học, văn nhân ở thời kỳ này lại bị học sinh của mình tố cáo, hai vợ chồng chỉ có thể cùng nhau bị đày xuống nông trường thật nhiều năm.
Mấy năm nay mới trở về thành phố, nghe nói, hai vợ chồng vốn còn có một cô con gái, có thể lúc đó tuổi còn rất nhỏ, bởi vì công việc bận rộn, không có thời gian chăm lo đứa trẻ, để cho đứa trẻ một mình ở nhà xảy ra tai nạn không may.
Con gái đột nhiên qua đời, hai người còn chưa kịp thương tâm liền bị tố cáo rồi đày xuống nông trường, đi một lần gần mười năm.
Cuộc sống ở nông trường gian khổ, hai vợ chồng cũng sắp không sống nổi nữa, đương nhiên cũng không có tính toán sinh con.
Hôm nay hai người đều đã rời khỏi nông trường, nhưng tuổi tác đều không còn trẻ nữa, muốn sinh một đứa bé cũng không dễ dàng.
"Dì Trữ, dì có ở nhà không?" Hứa Đào từ nhà đi ra, nhìn Triệu Lệ Nam và những người bạn nhỏ đã cùng nhau chơi vui vẻ, đi tới cách vách gõ cửa.
Người trong ngõ hẻm này vào ban ngày gần như đều sẽ không đóng cửa sân, cho nên Hứa Đào đứng ở ngoài cửa sân đã thấy Trữ Vân Anh ngồi ở phòng khách cạnh hành lang, mang cặp kính lão, trong tay đang thoăn thoắt đan áo lông.
"Là Tiểu Hứa sao? Buổi sáng đã nghe thấy mọi người chuyển tới rồi, có chuyện gì không?" Trữ Vân Anh buông áo lông trong tay xuống, đi về phía cửa sân hỏi Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận