Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 658. -

Gần mười phút, Triệu Lệ Noãn cũng rất nghiêm túc làm bài tập, bắt đầu từ khi đi học, sự nghiêm túc từ trước đến giờ chưa từng có.
“Sai rồi.” Triệu Vệ Quốc liếc mắt nhìn đáp án tính toán sai của Triệu Lệ Noãn.
Cái tay nhỏ của Triệu Lệ Noãn run một cái, không đợi Triệu Vệ Quốc ra tay, cô bé đã tự mình ứa nước mắt rồi: “Cha, đề này con thật sự không biết.”
Đây là thật sự không biết, không phải cố ý không biết.
“Còn lại bao nhiêu bài tập chưa viết?” Triệu Vệ Quốc hỏi.
“Chỉ, chỉ còn lại đề này.” Triệu Lệ Noãn trả lời khóc nức nở rõ ràng.
“Vậy để đó trước, không viết nữa, đi phạt quay mặt vào tường trước.” Triệu Vệ Quốc lên tiếng.
“Quay mặt vào tường?” Khóe miệng Triệu Lệ Noãn run rẩy, thoáng như trời sụp đất lún.
“Có ý kiến sao?”
“Không có.” Triệu Lệ Noãn bỏ bút xuống, tự đứng lên đứng ngay ngắn yên lặng đối mặt với vách tường.
“Đứng một tiếng đồng hồ, suy nghĩ cho ký, tất cả lỗi lầm phạm phải của tháng gần đây nhất, nghĩ không rõ ràng, thì phạt đứng luôn. Sau một tiếng đồng hồ, cha đến hỏi con, không nói được nguyên do ra, đừng trách chổi lông gà của cha không có mắt.” Triệu Vệ Quốc mở miệng nói chuyện, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.
Anh cầm chổi lông gà, là vì dọa Triệu Lệ Noãn, anh vẫn không muốn đánh con gái, nếu Triệu Lệ Noãn có thể tự ý thức được lỗi sai tốt nhất, nếu không chịu phục, vậy anh thật sự không khách khí nữa.
“Vì sao phải bảo con phạt đứng, hôm nay con đều làm bài tập đàn hoàng rồi.” Triệu Lệ Noãn đối mắt với vách tường, phản bác giọng điệu không phục.
Mấy ngày trở lại đây, Triệu Lệ Noãn đã quen oán giận, có chút không hiểu được tình thế.
“Nghĩ không thông? Không phục sao?” Triệu Vệ Quốc nhíu mày.
“Ừm.” Triệu Lệ Noãn giơ tay lên lau gò má một cái.
“Quay mặt vào tường, đừng lộn xộn với cha.” Triệu Vệ Quốc cảnh cáo cô bé giọng điệu nghiêm khắc.
“...” Triệu Lệ Noãn bị dọa sợ cả người run rẩy một cái, cuối cùng cũng hít mũi không dám nói chuyện.
“Triệu Lệ Noãn, từ sau khi con xem “Đấu Trường Ngân Hà”, con liền ầm ĩ muốn tham gia, mẹ con không đồng ý, con liền bắt đầu làm ngược lại. Bài tập không làm, đi học quấy rầy bạn học, về nhà ném cặp sách lung tung, quần áo, giày dép, tất cũng bỏ lung tung, cha mẹ nhìn con làm bài tập, con còn có thể bằng mặt không bằng lòng cố ý làm sai, những chuyện này có phải cha xử oan con không?” Triệu Vệ Quốc chất vấn cô bé.
“...” Triệu Lệ Noãn mếu máo không dám lên tiếng.
Cô bé thật sự muốn tham gia cuộc thi, cô bé cảm thấy mình hát cũng hay, cũng sẽ được rất nhiều người thích, những bạn nhỏ đó biết ca hát, cô bé cũng biết hát, cô bé không thích học tập, thích ca hát nhảy múa, vì sao mẹ không đồng ý chứ!
Người ta đều có thể tham gia cuộc thi, vì sao cô bé không được, hu hu!
“Con không thích đi học, con muốn đến cuộc thi!” Triệu Lệ Noãn khóc ló lau nước mắt.
“Con là trẻ con là một học sinh, nhiệm vụ của học sinh chính là đi học, không phải con muốn làm cái gì thì làm cái đó, con không muốn học tập, cha và mẹ con còn không muốn quản con! Cha mẹ có thể không quản con sao?” Giọng điệu Triệu Vệ Quốc vô cùng nghiêm túc.
“Không muốn quản thì đừng quản! Con mới không cần cha mẹ quản, con cần anh trai quản con.” Triệu Lệ Noãn đã hơn bảy tuổi, bướng bỉnh đến mức coi trời bằng vung, oán giận người và lớn gan làm bậy không nhỏ chút nào.
Đứa con gái bảy tuổi rất thông minh, càng là đứa trẻ nghịch ngợm, thực ra đầu óc đều rất thông minh, mà kiểu trẻ con này, một khi dẫn dắt không thích đáng, hoặc là phá hủy, hoặc là lột xác.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đều không có kinh nghiệm gì, Triệu Lệ Nam là đứa con trai không cần bận tâm trưởng thành lạc quan chính trực, mà Triệu Lệ Noãn vẫn luôn là một đứa trẻ rắc rối, vì thế Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đều vô cùng buồn rầu.
Hiện giờ Triệu Lệ Noãn còn dùng các kiểu cách thức mà cô bé tự cho là phản kháng, mục đích chính vì không đi học, muốn tham gia cuộc thi ca hát.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc vì thế đều rất tức giận.
Triệu Lệ Noãn phản bác một câu, phản bác rất kiên định, đứa trẻ chưa từng chịu khổ, không biết nỗi khổ đời người chút nào.
“Chát.” Triệu Vệ Quốc không nhịn được, nắm chổi lông gà đánh xuống mông Triệu Lệ Noãn một cái.
Anh khống chế sức lực, chưa từng dùng lực quá đáng, nhưng chổi lông gà đánh người thật sự rất đau, mặc dù đã rất nhẹ, Triệu Lệ Noãn vẫn là vì chổi lông gà này đánh mà khóc đến xé ruột xé gan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận