Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 96. Nhà mẹ đẻ kéo đến

Thạch Đầu vì suốt ngày chơi ở hẻm nhỏ nên làn da đen tuyền, trong hẻm không có đèn đường chỉ có ánh đèn mờ nhạt phát ra từ phòng khác nhà cô, Hứa Đào dắt Tiểu Nam xoay đầu lại.
Thạch Đầu đứng dưới ngạch cửa ngẩng đầu nhìn Hứa Đào, lúc này nó không giống như con khỉ quậy phá lớn gan như thường ngày, nó đứng thẳng tấp hướng về phía Hứa Đào khom lưng trịnh trọng nói lời cảm ơn: "Dì, cám ơn ngài!"
Thạch Đầu trước đây không hiểu chuyện vẫn vô tư ở hẻm nhỏ chơi đến ngây ngô, đến giờ ăn là về nhà, tuy rằng ba bữa cơm không phong phú nhưng chỉ cần không bị đói bụng là được, nó cũng không có khái niệm nghèo giàu là gì, nhưng hôm nay nhìn thấy ba xúc động không kiềm chế được, mẹ thì đứng bên cạnh khóc thút thít, nó mới chợt nhận ra được rất nhiều điều từ cuộc sống này.
Chính vì nhà nó quá nghèo nên mới bị yếu thế!
"Chuyện nhỏ thôi, con mau về nhà đi!" Hứa Đào nhìn Thạch Đầu cười nói.
Thạch Đầu gật đầu rồi xoay người lộc cộc chạy về nhà, Hứa Đào và Tiểu Nam vẫn đứng tại chỗ nhìn Thạch Đầu vào nhà rồi hai mẹ con mới đi vào nhà.
Triệu Vệ Quốc ở nhà đã xử lý xong con cá, Hứa Đào về liền chui vào phòng bếp nấu ăn.
Trên bàn cơm Hứa Đào gấp rau xanh cho Tiểu Nam, trải qua huấn luyện của Hứa Đào tiểu gia hỏa tuy rằng không chủ động gắp rau ăn nhưng mỗi lần Hứa Đào gắp cho tiểu gia hỏa không từ chối mà ngoan ngoãn ăn luôn.
"Ngày mai lấy ảnh xong anh đi bưu điện gửi về nhà sẵn tiện cũng gửi về nhà một trăm đồng đi, nhà mẹ đẻ của em bên này cũng sẽ gửi về một trăm đồng nữa, anh thấy thế nào?"Hứa Đào gắp miếng rau rồi đề nghị cùng Triệu Vệ Quốc.
Trước đây cô xem nhẹ rất nhiều chuyện, chỉ biết đóng cửa lại rồi trải qua cuộc sống nhỏ của mình, viết tiểu thuyết kiếm tiền, Triệu Vệ Quốc đi làm đúng giờ về nhà, dưới quê viết thư lên đều kể chuyện tốt không đem mấy chuyện không suôn sẻ vui vẻ nói ra, có một lần chỉ nói bà Hứa thân thể không khỏe thôi, mấy lần khác cơ bản chỉ nói về việc nhà.
Trong nhà Triệu Vệ Quốc cũng vậy ông Triệu cùng bà Triệu đều muốn hai vợ chồng cô tự chiếu cố cuộc sống cho tốt nên mấy việc lặt vặt không có đề cập gì nhiều, đều hỏi cuộc sống ở Dương Thành bên này của bọn họ với Tiểu Nam thôi.
"Chuyện này em quyết định là được" Triệu Vệ Quốc đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Tiền hàng tháng đều do Hứa Đào giữ, mà cô cũng có thể tự mình kiếm tiền, gửi tiền về nhà mẹ đẻ cũng là lẽ thường tình.
"Ừm" Hứa Đào gật đầu rồi nhìn sang Tiểu Nam, tiểu gia hỏa hôm nay không có ăn uống như ngày thường: "Nhanh ăn cơm, ngẩn người làm gì?"
"Mẹ, em trai anh Thạch Đầu làm sao vậy?" Bé cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, tuy quá trình diễn ra đại khái cũng nhìn thấy nhưng vẫn không hiểu tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Bé vì anh Thạch Đầu khóc nên có chút lo lắng
"Em trai của anh Thạch Đầu không khỏe thôi" Hứa Đào cẩn thận gắp thêm cho bé miêng cá to: "Ăn cá, ăn từ từ nhớ để ý xương"
"Dạ" Tiểu nuốt ngụm cơm trong họng rồi kẹp miếng cá ăn.
"Cũng không biết đứa nhỏ có chuyện gì không nữa, lúc vừa mới nhìn thấy mặt mày tái mét" Hứa Đào xem tiểu gia hỏa kế bên ăn xong liền quay đầu lại nói chuyện với Triệu Vệ Quốc, ngữ khí có chút cảm khái.
"Hẳn là bị dọa quá nên sợ hãi, qua mấy ngày là không có chuyện gì" Triệu Vệ Quốc thái độ vẫn bình thường nói tiếp
Đứa nhỏ mới sinh tương đối yếu ớt, trẻ con bị dọa cũng rất nhiều nên không hiếm lạ.
"Hy vọng là như vậy" Đứa nhỏ có bao lớn đây, mới sinh có mấy ngày đột nhiên bị dọa sợ, hiazzz trẻ con thời này thực dễ bị xảy ra chuyện này nọ.
Sự thật đúng là như vậy, hai vợ chồng Tôn Đồng Hải cầm 30 đồng của Hứa Đào cho mượn đi bệnh viện bác sĩ cũng nói là đứa nhỏ bị dọa liền khuyên hai vợ chồng mang đứa nhỏ về nhà chăm sóc cẩn thận một thời gian, đứa nhỏ bị hoảng sợ nên bác sĩ cũng không kiểm tra ra nguyên nhân gì, chỉ có thể mang về nhà chiếu cố sẽ khôi phục lại như thường.
Hai vợ chồng Tôn Đồng Hải mang đứa nhỏ trở về nhà, đêm đó đứa nhỏ phát sốt cao mơ màng bị nóng hết một đêm khiến hai vợ chồng cảm đêm không ngủ được.
Trong nhà Tôn Đồng Hải không có trưởng bối nhưng nhà Phạm Thu Mai thì không ít.
Biết được con gái mình trong lúc ở cữ bị khi dễ, bà Phạm liền mang theo hai người con trai đến thăm, tính cách bà Phạm đanh đá liền mang theo hai đứa con trai xông thẳng vào cửa nhà bà Lâm khiến lão bà hoảng sợ, từ lúc Tôn Đồng Hải cầm dao đến cửa là cửa chính nhà bà ít khi nào mở cửa ra.
Bà Phạm cũng không dễ dàng gì buông tha cho bà Lâm, bà đứng ở đối diện nhà bà Lâm chử ầm lên đến mọi người đều biết, còn hai đứa con trai của bà thì trèo tường qua nhà bà Lâm đập không ít đồ vật nhà bọn họ.
Bà Lâm chỉ biết gào khóc kêu thảm thiết nhưng cũng không dám đi ra ngăn cản, hai thằng con trai của bà Lâm gồm cháu trai Lâm Tiểu Cường cũng kinh sợ một phen, không một ai dám trường mặt ra ngoài, cứ để tùy ý anh em nhà họ Phạm đập đồ vật trong nhà, ngay cả chén đũa nồi nêu cũng không thoái khỏi số phận.
Lâm Phương có ý định muốn ra ngăn cản nhưng cô chỉ là nữ nhân cũng vô dụng, bị hai anh trai của Phạm Thu Mai trừng mắt liền sợ trốn một bên.
Nhà họ Lâm bị đập cả con hẻm ai cũng biết, mà bà Phạm cũng không có lén lút gì tất cả đều công khai quang minh chính đại mà làm, bà Lâm chỉ biết gào khóc kêu oan ức một đống nồi nêu cùng chén bị đập bể lám sao có thể ăn cơm, dù có kêu rát cả cổ họng cũng không có một ai đồng tình với nhà họ Lâm.
"Cho vừa, quá xứng đứng" Hứa Đào ở nhà cũng nghe được động tĩnh phát ra từ nhà họ Lâm, hai anh trai của Phạm Thu Mai trực tiếp náo loạn đùng đùng một trận.
Đúng là ác giả ác báo, lão bà ác độc không địch nổi với sức chiến đấu của mẹ Phạm Thu Mai, kiểu này thật khiến Hứa Đào thấy hả giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận